“Tới đi, dù mày tới nhanh cũng phải mất một tiếng, Diệp Lâm Quân mừa mới bị đẩy vào phòng mổ rồi, có lẽ mày tới đây thì thận của Diệp Lâm Quân đã được đặt vào người anh rể cả mày”
Ngô Thị Lan cười lạnh nói.
“Các người thật độc ác, anh ấy là ba của bé Quân mà”
Lý Từ Nhiệm hét lớn.
“Hừ, đây chính là giá trị của cậu ta, giúp anh rể cả mày khôi phục sức khỏe có gì không tốt?”
“Chuyện này sau khi thành công, bọn tao cũng sẽ không quấy rối chia rẽ hai đứa bây nữa, tốt biết bao.”
Ngô Thị Lan cười nói.
Những người khác ở đây đều có vẻ mặt lạnh lùng.
Lý Từ Nhiệm bất chấp những thứ khác, cô lập tức cúp điện thoại, lái xe chạy thẳng tới bệnh viện tỉnh thành.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thị Lan nhìn về phía đám người: “Là ai bí mật thông báo với Lý Từ Nhiệm?”
Trịnh Văn Viễn chỉ có thể cứng ngắt da đầu đứng ra.
“Bốp!”
Một bàn tay của Ngô Thị Lan hung hăng tát vào mặt anh ta.
“Anh càng ngày càng không nghe lời tôi.
Anh như vậy chính là hành vi của kẻ phản bội, nếu còn lần sau thì tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà họ Trịnh”
Ngô Thị Lan tức giận hét.
Trịnh Văn Viễn chỉ có thể tránh ở một bên, không dám nói lời nào.
“Bà nội, Lý Từ Nhiệm sắp tới sao?”
Trịnh Quân Nga hỏi.
“Đúng vậy, cô ta đã lên đường.”