Sau khi đã bàn bạc kỹ càng về vấn đề này, bọn họ lại thảo luận sang đề tài mới.
“Vị Chiến Thần, tướng quân Côn Luân trong truyền thuyết đã đến và ở tại thành phố Tô Hàng này lâu tới như vậy rồi.
Thế mà chúng ta tới một lần gặp mặt cũng chưa từng, cảm giác xấu hỗ quá đối đi.”
Lôi Thiên Tuyệt lực bắt tòng tâm than thở.
“Đúng, tôi rất muốn được một lần nhìn thấy gương mặt ấy! Mặc kệ những chuyện khác, chỉ là tôi muốn diện kiến xem tướng quân Côn Luân trông như thế nào thôi!”
Hàn Tiếu Côn cũng lên tiếng.
Phó Long Hành cười trả lời.
“Đừng nói là mọi người.
Ngay cả người giàu có nhất tại đây là Trần Vạn Tam từng đích thân mời tướng quân Côn Luân tới nhưng đều bị mời trở về.”
Lúc này, Trịnh Hướng Quần đã bật cười thành tiếng.
“Nói ra sợ mọi người không tin, ngay cả tôi là người có địa vị cao nhất tại quân khu Tô Hàng nhưng kết quả chính là cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua tướng quân Côn Luân.
Đối phương đúng là hoạt động ở quân khu Tô Hàng, thậm chí còn tổ chức diễn tập quân sự, vậy mà lại trực tiếp bỏ qua tôi và chuyển sang điều quân binh đoàn một.”
Phó Long Hành cảm thấy kinh ngạc.
“Tới ông mà cũng chưa thây được người bằng xương băng thịt sao? Trời ạ!”
“Nghiêm túc mà nói thì thân phận tôi chưa đủ cao để đứng trước mặt tướng quân Côn Luân! Ngay cả thiếu tướng Thanh Long kém hơn tôi một bậc thì khi gặp đối phương tôi vẫn phải khí khách hành lễ! Bởi vì đây chính là quân đoàn mạnh nhất Trung Hoal”
Trịnh Hướng Quần trả lời.
Lôi Thiên Tuyệt lắc đầu thất vọng.
“Xem như chúng ta không có cơ hội rồi.
Ngay cả anh Trịnh còn không có dịp để nhìn thấy, huống hồ gì là chúng ta cơ chứ.”
Trịnh Hướng Quân bắt giác nở nụ cười mờ ám.
“Không, chúng ta vẫn còn có cơ hội.”
“Vài ngày nữa, vị trí tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng sẽ có người nắm giữ, làm lễ nhậm chức.
Tướng quân Côn Luân chắc chắn sẽ đến dự vào hôm đó! Nghỉ thức tiêu chuẩn, chỉ số ít người được tham gia, mọi người chắc sẽ được thôi!”
Trịnh Hướng Quần báo tin.
“Thật ư? Thế thì tuyệt, chúng ta rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy tướng quân Côn Luân ở ngoài rồi.”
Mọi người đều vô cùng kích động, vui mừng.
Tần Chính Lâm cười nói.
“Nghe đâu tướng quân Côn Luân tuổi chưa tới ba mươi, còn chưa có vợ! Cháu gái Tần Yên Nhiên nhà tôi hiện tại vẫn chưa có bạn trai, nêu có thể sánh vai với tướng quân Côn Luân thì quả thật là trai tài gái sắc còn gì bằng!”
Du Bắt Quần lập tức phản bác.
“Vậy ông nghĩ cháu gái nhà tôi xấu xí lắm sao?”
“Hai người các ông nói cứ như là nhà chúng tôi không có cháu gái vậy!”
Những người còn lại