Rửa mắt chờ đợi “Lão già, ông mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Trần An Bình giận dữ nói: “Ông có biết chúng ta là ai không?
Ông nội ta chính là nhân vật số 1 Tô Hàng —- Trần Thiên Kiều, còn được gọi là tướng quân! Mời ông tới đây đã là nễ mặt ông lắm rồi!”
“Tôi là Trần Phục Long, con trai của Trần Thiên Kiều.
Ở Tô Hàng có chút địa vị.
Mặc dù giờ đây đã ở ẩn nhưng trước khi Tô Hàng là do một tay bố tôi định đoạt”
Trần Phục Long cười nói.
Nghe thì có vẻ rất khiêm tốn, nhưng thật ra là cuồng vọng đến cực điểm.
Tần Bắc Sơn nhìn hai người khinh thường.
Ngươi có bối cảnh lớn thì sao chứ.
So với lão bằng hữu của ta là tướng quân Côn Luân được sao?
“Bác sĩ Tần yên tâm, chỉ cần ông chẩn đoán bệnh cho bố tôi xong, tôi tất nhiên sẽ sai người đưa ông trở về.
Ông không chỉ nhận được một khoản thù lao kết xù mà còn được nhà họ Trần tôi xem là bạn”
Trần Phục Long nói.
Lời nói như này nếu bị người khác nghe được nhất định khiếp sợ không thôi.
Bởi vì ở Tô Hàng có không biết bao nhiêu người đánh nhau đến vỡ đầu chỉ để muốn trở thành bạn bè với nhà họ Trần.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Đừng nhìn Trần Thiên Kiều đang sống ẳn cư mà nghĩ ông ấy rớt đài, mỗi ngày người đến thăm là vô số, thậm chí có những người rất nỗi tiếng.
Bọn họ vắt óc tính kế chính là có thể kết giao cùng Trần Thiên Kiều.
Nhưng có thể trở thành bạn của nhà họ Trần thì đếm chưa kín được đầu ngón tay.
Tần Bắc Sơn lắc đầu: “Tôi không cần nhiều bạn bè đâu.
Các người mau đưa tôi về, nếu không thì nhà họ Trần các người gặp nạn đừng có trách.”
Nghe được Tần Bắc Sơn khuyên nhủ, Trần Phục Long cùng Trần An Bình liếc mắt nhìn nhau và cười phá lên.
Tô Hàng có 3 thế lực không ai dám động.
Nhà giàu nhất Thảm Mặc Sơn, phòng thương hội Tô Hàng và tướng quân Trần Thiên Kiều.
Bất luận là ai, muốn đụng vào ba thế lực này là chuyện không thể nào xảy ra được.
*A, bác sĩ Tần còn biết bói quẻ sao? Nhà họ Trần của chúng ta từ khi nào sẽ gặp nạn vậy?”
Một giọng nói già nua phát ra, Trần Thiên Kiều chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi tới.
Trần Thiên Kiều nhìn thì cũng bình thường không có gì khác biệt thế nhưng trên người lại có một uy thế như núi Thái Sơn áp bức người đối diện.
Tần Bắc Sơn bỗng nhiên cảm nhận được áp lực đang bao trùm lấy mình.
Tần Bắc Sơn ông thì nhân vật nào mà chưa bao giờ gặp qua đâu.
Nếu bàn về khí thế, thì vị trước mắt này tuyệt đối có tên tuổi đấy.
“Ta đối với bác sĩ Tần đây kính trọng có thừa.
Lúc đầu vì nghĩ không nên có những