“Ha ha ha, không phải tên Diệp Quân Lâm này rất ngông cuồng sao? Sao thế? Sợ rồi phải không?”
Lý nhị gia cũng bật cười.
Lão Cao mỉm cười: “Nhị gia, có lẽ sự kiện tối hôm qua quá khủng khiếp, cả Tô Hàng đều sợ ngài.
Diệp Quân Lâm còn dám tới đây hay sao?”
Đúng lúc đó, Tiêu Quốc Phổ dẫn người nhà họ Tiêu đi tới.
“Ha ha ha, đúng là ông ngoại tốt, tới thật rồi này.
Còn hơn thứ nhát gan như Diệp Quân Lâm kial”
Lý nhị gia mỉm cười nói.
Lý nhị gia tàn nhẫn mỉm cười.
“Ông… đồ súc sinh!”
Tiêu Quốc Phổ giận dữ muốn phát nỗ.
“Mau đưa chúng tôi tới đó!”
Tiêu Nhược Ngu giục.
“Được, vậy chúng ta đi xem xem saol Thật đáng tiếc, tên nhát gan Diệp Quân Lâm kia không dám tới!”
Lý nhị gia có chút tiếc nuối.
Bọn họ đi tới phía sau tổ trạch nhà họ Lý.
“Nếu không gì bất ngờ, thì có lẽ Hắc Bạch Vô Thường đang chơi đùa với Tiêu Thám đấy!”
Lý nhị gia cười ha hả.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã phải khựng lại.
Nhưng khi nhìn thấy từng phần thân thể của Hắc Bạch Vô Thường rải rác khắp nơi và máu tươi vương vãi, Lý nhị gia liền há hốc miệng.
“Đây là? Hắc Bạch Vô Thường sao…”
Cho dù bọn họ đã bị cắt thành từng mảnh, nhưng Lý nhị gia vẫn nhận ra được.
Dù sao thì loại quần áo mà bọn họ mặc vẫn rất đặc biệt.
“Rằm”
Chuyện này cũng chẳng khác nào sét đánh ngang tai đối với đám người Lão Cao.
Hắc Bạch Vô Thường chết rồi sao?
Sao có thể như vậy được?
Sức mạnh của Hắc Bạch Vô Thường khủng bố đến mức nào cơ chứ?
Có lẽ ở tỉnh cũng chẳng có ai là địch thủ của bọn họ.
Vậy mà lại bỏ mạng ở Tô hàng?
Lại còn bị giết bằng cách tàn nhẫn như vậy nữa chứ?
Mấy người Tiêu Quốc Phổ chẳng hơi đâu mà để ý chuyện này, lập tức chạy vào bên trong, nhưng chẳng thấy Tiêu Thắm đâu cả.
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Thắm được cứu đi rồi.
Một khắc sau, bọn họ nhận được điện thoại của Tiêu Thắm, bọn họ