Diệp Quân Lâm chẳng hề coi chuyện này ra gì, cần làm cái gì thì cứ làm cái đó thôi.
Lý Tử Nhiễm nhìn mà thấy sao thất vọng quá.
Trước kia, cứ mỗi khi có biến cố gì là Diệp Quân Lâm sẽ ngay lập tức nghĩ cách để xoay chuyển, tuyệt đối không dây dưa đến ngày thứ hai.
Nhưng bây giò, sự khí phách năm nào trên người Diệp Quân Lâm hoàn toàn mát sạch.
Lúc này, thế mà anh vẫn ngồi ở đấy hút thuốc lá.
Trước khi ngủ, Diệp Quân Lâm lại nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ nào đấy.
Hóa ra là Vương Mỹ Kỳ gọi đến.
Là gọi để châm dầu thêm lửa đây mà.
“Tổng Giám đốc Diệp hiện tại có thấy thoải mái nữa không? Ha ha ha…”
Vương Mỹ Kỳ bật thốt tiếng cười như chuông bạc.
Nụ cười của Diệp Quân Lâm càng nhoẻn rộng hơn: “Chỉ với chút bản lĩnh này thôi ư2 Gãi ngứa còn không đủ nữa là! Còn chẳng cần tôi phải làm gì nữa kia kìa!”
“Ha ha ha, còn dám mạnh miệng như vậy ư? Bản thân anh bây giờ rơi vào tình trạng thế nào mà cũng vẫn chưa rõ nữa à?”
Vương Mỹ Kỳ cười lạnh, hả hê.
“Chờ đi, bắt đầu từ ngày mai, nửa bước anh cũng khó mà đi nổi đấy! Nếu muốn giải quyết chuyện này ư, đơn giản thôi, tới đây quỳ xuống cầu xin tôi, quỳ rạp xuống như một con chó trước mặt tôi.
Biết đâu tôi sẽ cân nhắc giữ lại cái mạng của anh… Nếu không, Tô Hàng này tuyệt đối không có đất cho anh sống nữa đâu.”
‘Vương Mỹ Kỳ cười toe toét.
Hủy hoại cuộc đời một người hóa ra lại đã đến như vậy!
Nhất là đấy còn là kẻ thù của mình, một sự tồn tại đã từng đứng trên đỉnh cao.
Thật sự quá sảng khoái!
Diệp Quân Lâm cười: “Vậy cô cứ ở đấy mà chờ đi.
Chúng ta nhìn thử xeml”
Vương Mỹ Kỳ bỗng dưng đổi giọng, thở than: “Thật đáng tiếc quá, tiếc rằng Lục Vân Đình đã qua đời rồi.
Chứ nếu không, thì cho cả hai cùng xong đời mới được!”
Nghe thấy câu này, đôi mắt của Diệp Quân Lâm lóe lên luồng sát ý.
Dám nói năng bát lịch sự như vậy với một người đã khuát.
Đúng là tự tìm đường chết!
Ngày hôm sau.
Diệp Quân Lâm vẫn đến tập đoàn Vân Đình như lệ thường.
Nhưng vừa bước chân vào công ty, tất cả mọi người ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt quái dị.
‘Vũ Sâm đến trước mặt Diệp Quân Lâm, nhỏ giọng hỏi dò: “Anh Diệp, có phải anh bị người ta lừa