Trong Đài Truyền hình Tô Hàng.
Vương Mỹ Kỳ đang cùng đồng nghiệp của mình nghiên cứu về kịch bản sẽ phỏng vấn vào ngày mai.
Khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, làm sao ả ta bỏ qua cho được?
“Chị Mỹ Kỳ siêu thật! Muốn phỏng vấn lãnh đạo Diệp có đến tận ba mươi tám bên truyền thông, thế mà Lãnh đạo Diệp chỉ đồng ý cho đài truyền hình của chúng ta phỏng vấn thôi!”
“Chứ còn gì nữa! Lãnh đạo Diệp chỉ điểm thẳng tên chị Mỹ Kỳ đấy! Chắc là nhìn trúng chị Mỹ Kỳ rồi!”
“Chắc chắn là vì mặt mũi của chị Mỹ Kỳ mà chọn đài truyền hình của chúng ta đấy.
Chị Mỹ Kỳ à, mai mốt vinh quang chị đừng có quên tụi em nha!”
Vương Mỹ Kỳ nghe thấy từng tiếng từng tiếng hâm mộ xung quanh như thế thì cực kỳ đắc chí.
Ngoài mặt thì vờ bình tĩnh lắm, chứ thực ra trong lòng đã phần khởi nhảy nhót rồi.
Vốn dĩ ả đây chính là một nhân vật chủ chốt không chỉ trong đài truyền hình đâu, mà ngay cả trong cả cái ngành này kia kìa.
Vị Lãnh đạo Diệp thần bí này chỉ định ả ta là người phỏng vấn, điều này càng khiến địa vị của ả ngày càng vững chắc hơn.
Bây giờ ở trong đài, ngay cả ông chủ lớn, cả đồng nghiệp đều xoay vần quanh ả ta.
“Mỹ Kỳ muốn gì thì cứ nói! Bọn tôi có thì chắc chắn thỏa mãn cho cô!”
Sếp lớn trong đài truyền hình cũng năm lần bảy lượt đến tìm.
“Chị Mỹ Kỳ à, em nghe bảo vị Lãnh đạo Diệp này hình như vẫn còn độc thân đấy! Nếu như chị có thể dệt mối nhân duyên với Lãnh đạo Diệp thì chắc chắn chuyện này sẽ trở thành một giai thoại đó!”
“Chứ còn gì nữa! Một người là lãnh đạo, một người là nhân vật chủ chốt trong đài truyền hình, cực kỳ xứng đôi luôn đó!”
Nghe thấy từng tiếng thổi phồng của đồng nghiệp, mũi Vương Mỹ Kỳ sắp héch lên tận trời cao rồi.
Ä ta quả thật rất có bản lĩnh trong vấn đề này!
Đầu óc ả thông minh, những năm này kinh nghiệm cũng đã kinh qua nhiều.
Một hội nghị đầu tư phát triển lớn đến như vậy, Chu Ngọc Hằng lại giao cho một người trẻ tuổi như Lãnh đạo Diệp.
Đã chứng tỏ được tương lai của Lãnh đạo Diệp là vô hạn.
Phó Giám đốc chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tương lai chắc chăn sẽ lên được những vị trí còn cao, xa hơn nữa.
Nếu như ả ta có thể leo lên thành công, tương lai chắc chắn sáng ngời ngay trước mắt.
“Ha ha ha…”
Nghĩ đến đó, Vương Mỹ Kỳ bát giác bật cười.
Ai bảo ông trời lúc nào cũng ưu ái ả ta kia