Diệp Quân Lâm cười cười: “Thật ngại quá, tôi còn rắt trẻ, không giống với người sắp xuống mồ như Viên tiên sinh đây!”
“Cậu…”
Khua môi múa mép, Viên Sơn Hà sao có thể là đối thủ của Diệp Quân Lâm được.
Tiếp sau đó, ông ta nói sang chuyện khác, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng sắc bén: “Kẻ nào là kẻ đã giết người anh em của tôi, giết con trai tôi? Đứng ra đây!”
Bạch Hỗ cười nói: “Là tiểu gia tôi đấy, nhưng mà ông không có tư cách biết tên của tôi!”
Bạch Hỗ nói không sai.
Cho dù địa vị của Viên Sơn Hà có cao, nhưng Bạch Hỗ là một vị thiếu tướng hàng thật giá thật.
Chắc chắn là Viên Sơn Hà không có cái tư cách đó.
“Được lắm, các cậu định lấy bốn người ngăn ba ngàn người chúng tôi hả?”
Viên Sơn Hà cười lạnh nói.
Bạch Hỗ mỉm cười nói: “Thật ngại quá, chỉ mình tôi thôi!”
“Láo xược! Đi tìm chết đi!”
“Rầm!”
Đột nhiên, Vương Uyên và mười đại cao thủ của hắn ta cùng khởi động, xông lên.
“Vút vút vút…”
Mười một thanh đao lóe ra ánh sáng lạnh, đâm thẳng vào chỗ hiểm của Bạch Hồ.
Bạch Hổ thong dong xé một góc trên quần áo, bỏ vào miệng.
Làm như vậy mục đích là để phòng ngừa lát nữa máu tươi sẽ bắn tung tóe vào trong miệng.
“Làm ra vẻ bí ẳn!”
Vương Uyên có tốc độ nhanh nhất, một đao đâm tới, nhằm thẳng vào cổ họng Bạch Hồ.
“Bụp!”
Nhưng Bạch Hỗ ra tay như điện, anh một phát bắt