Trong mắt họ,Viên Sơn Hà – tồn tại như một vị thần.
Ở trước mặt cường giả chân chính, ngay cả ba phút cũng không chống đỡ được.
Giờ phút này, Viên Sơn Hà đã trợn tròn mắt.
Đài Phong chết.
Ba ngàn quân tinh anh đã bị đánh tan.
Ông ta còn gì nữa chứ?
Hết thật rồi.
“Tiên sinh, chín đội còn lại truyền tin tới, bọn họ đã thất bại hoàn toàn! Chúng ta tiêu rồi, tắt cả đều tiêu tùng rồi…
Thu lão đã khóc thành tiếng.
Viên Sơn Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Xong rồi!
Bọn họ chưa bao giờ ngờ được là bọn họ sẽ kết thúc nhanh như thế này!
Chiếc quan tài kia đúng là chuẩn bị cho mình.
“Sai lầm lớn nhất của ông chính là có ý đồ với Tô Hàng, nếu không thì ông còn sống được tiếp!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm truyền tới, khiến cho cả người Viên Sơn Hà chấn động.
Viên Sơn Hà mở mắt ra, nhìn vào Diệp Quân Lâm rồi hỏi: “Trước khi tôi chết, cậu có thể nói cho tôi biết thân phận của cậu không?”
Thu lão run lẫy bẩy nói: “Tiên sinh, tôi… hình như tôi đã đoán được!”
“Cái gì?”
Viên Sơn Hà hỏi.
“Tô Hàng a! Tô Hàng còn có người nào mà chúng ta không chọc vào được?”
Thu lão nhắc nhở.
Viên Sơn Hà thình lình nhìn vào những người đang cưỡi sói gần đó, ông