Sau đó, cô chuyển đề tài rồi nói: “Nhưng mà nhá, cậu ta cũng hơi quá đáng.
Hai bộ điện ảnh này cậu ta và Trịnh Tử Hàm lấy được mấy trăm ngàn tệ tiền thù lao, nhưng thấy bộ phim này hot như mặt trời ban trưa, Lô Minh Giai yêu cầu chia hoa hồng cho cậu ta, ít nhất là mười triệu tệ.
Lại còn bộ điện ảnh tiếp theo, thù lao ít nhất phải từ hai mươi triệu tệ!”
“Nhưng mà nói thật thì, thằng nhóc này rất hot! Đáng với số tiền này! Phải rồi, đám người Trịnh Tử Hàm thì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lý Tử Nhiễm mỉm cười nói: “Mấy người Trịnh Tử Hàm rất là biết ơn, mọi việc nghe theo sắp xếp của công ty, tâm tính chưa thay đổi nhiều.”
“Thế thì tốt!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
Ngày thứ hai, đại diện của tập đoàn Tam Hưng là Dư Huy tới bàn hợp đồng.
Đám người Lô Minh Giai, Trịnh Tử Hàm cũng ở hết đây.
Lô Minh Giai rất hưng phần.
Chỉ cần ký được hợp đồng này, cậu ta có thể lầy được phí đại ngôn hơn chục triệu tệ.
Cậu ta đã nghĩ kỹ rồi, cậu ta muốn mua một căn nhà ở khu nhà cao cấp và một chiếc xe hơi.
Tắt cả mọi người đều đợi ở phòng họp.
Không lâu sau, Lý Tử Nhiễm đã tới.
“Nếu mà Lý tổng cảm thấy không có vấn đề gì, thì ký hợp đồng thôi!”
Dư Huy mỉm cười nói.
Nụ cười của Lý Tử Nhiễm rất thâm thúy: “Xin lỗi Dư