Đắp nặn họ thành không sợ cường quyền, phải làm anh hùng của từ thiện công ích.
Lô Minh Giai thấy thế, khóe miệng nhéch lên.
Thật không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.
Vừa được danh vừa được lợi!
Cậu ta lại nghĩ tới Trịnh Tử Hàm.
“Cô là đồ ngu! Giờ thì hay rồi, tập đoàn Đông Thiên xong đời rồi, tôi cũng toi rồi!”
Lô Minh Giai nói với mọi người ở đây: “Lô Minh Giai tôi xấu hổ khi ở lại cái công ty dơ bẩn này! Tôi muốn hỏi ở đây có ông chủ nào sẵn lòng thu nhận tôi không?”
“Còn chúng tôi nữa! Chúng tôi không muốn tiếp tục ở lại tập đoàn Đông Thiên! Loại xí nghiệp rác rưởi này tôi không chịu nổi nữa rồi!”
Mấy người Bạch Khúc Vĩ ào ào tỏ thái độ.
“Tôi tôi tôi…”
Các ông chủ ở phía dưới đều sẵn lòng thu nhận đám người Lô Minh Giai.
Dư Huy cười nói: “Nếu cậu Lư và các cậu đây không chê, tôi sẵn sàng cho các cậu một cơ hội!”
“Chúng tôi đồng ý! Tập đoàn tốt như tập đoàn Tam Hưng, chúng tôi mong còn không được!”
Đám người Lô Minh Giai lập tức đồng ý.
Nhưng mà Lô Minh Giai lại nói: “Nhưng mà tôi vẫn còn đang ký hợp đồng với tập đoàn Đông Thiên, tôi sợ bọn họ sẽ không buông tay!”
“Cậu Lư yên tâm đi, chuyện này cậu cứ yên tâm, tất cả chúng tôi ở đây đều ủng hộ cho cậu!”
Mọi người bên dưới nói.
“Thế thì tôi yên tâm rồi! Tôi