“Ha ha ha…”
Mọi người lại cười lớn.
“Cậu cũng không nghĩ thử xem các cậu làm gì mà có tư cách lấy được thư mời? Mấy người đã cống hiến được cái gì cho nhà họ Lý chưa?”
Lý Tùng Khuê trực tiếp trả lời.
“Đúng, mấy người nghĩ cũng thật hay! Đã làm loạn đến mức mất mặt như vậy, còn muốn cầm thư mời?”
Lý Văn Hải không che dấu ý trứ chất vấn.
Ba người Lý Tử Nhiễm đã thất vọng rồi.
Ánh mắt nhìn Diệp Quân Lâm ngoài sự chán ghét ra thì không còn cái gì cả.
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Thư mời này là tôi vì mặt mũi của tôi mới đưa cho mấy người! Thư mời là chủ yếu gửi cho cha mẹ vợ của tôi, thuận thế đưa cho mấy người mấy tấm.”
Lý Văn Phi đã nhịn không được: “Diệp Quân Lâm cậu có chút liêm sỉ được không? Thư mời này chính là do con rể của tôi Trương Tùng tranh thủ cơ hội lấy được, có quan hệ gì với cậu!”
Trương Tùng cũng rất oán hận: “Cậu là cái thá gì? Cũng dám cướp công của tôi?”
Lý Văn Hải chỉ Lý Văn Uyên nói: “Lý Văn Uyên, nhìn lại con rể của ông đi! Tranh thủ cầm về, sau này gia yến đừng mang cậu ta đến! Chúng tôi nhận không nổi cái kiểu người này!”
Diệp Quân Lâm vừa định nói cái gì, lại bị Lý Tử Nhiễm giữa lại.
“Đi với em!”
Lý Tử Nhiễm đã chịu không nổi người này nữa rồi.
Sau khi ra ngoài quán rượu.
Lý Tử Nhiễm đã khóc đến mức nước mắt đầy mặt: “Diệp Quân Lâm, em xin anh, đừng để em mất mặt nữa, anh còn như thế thì em không chịu nổi nữa đâu!”
Diệp Quân Lâm lau đi nước mắt của cô, hỏi: “Tử Nhiễm, em muốn đi tham gia tiệc tối sao?”
Lý Tử Diễm giận dữ nói: “Ai mà không muốn đi? Ánh mắt của cha mẹ anh không thấy sao? Nhưng muốn đi thì có cách gì chứ, anh có thể lấy được sao?”
“Anh có thể!”
Diệp Quân Lâm nói chắc chắn.
Cảm xúc của Lý Tử Nhiễm lại dấy lên, quay người muốn đi.
“Tử Nhiễm, vì sao em không tin anh?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lý Tử Nhiễm hỏi ngược lại: “Anh như thế này thì làm sao em có thể tin tưởng anh đây?”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Anh nhất định có thể giúp em tham gia tiệc tối, Diệp Quân Lâm anh nói được làm được!”
Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Được, em tin anh một lần cuối cùng! Nếu anh không làm được, sau này em với anh cũng xem như người qua đường!”
“Một lời đã định!”
Lý Tử Nhiễm lau nước mắt: “Được, lần này em đánh cược, thể diện cũng không cần nữa! Em muốn tiếp tục tham gia gia yến, em cũng muốn nói với bọn họ chồng em cũng có thể lấy được thư mời xem gia tiệc tối!”
“Được, em vào trước đi, anh đi gọi điện thoại.”
…
Sau Khi bấm điện thoại, Diệp Quân Lâm nói: “Thanh Long, nói với thị trưởng Chu Ngọc Hằng, tiệc tối mai ông ta tổ chức tôi sẽ đến tham gia.”
“Hả? Tướng quân, ngài đồng ý tham gia tiệc tối rồi! Quá tốt rồi! Bên trên còn lo ngài không cho Chu Ngọc Hằng chút mặt mũi đó!”
“Ừ, tôi sẽ tham gia, nhưng có một số người tuyệt đối không thể tham gia…”
“Tướng quân, thuộc hạ đã hiểu, sẽ đi sắp xếp ngay!”
Một lần nữa trở lại đại sảnh.
Diệp Quân Lâm thấy Lý Tử Nhiễm ngẩng đầu, kiêu ngạo như khổng tước.
Rõ ràng cô đã nói chuyện này ra rồi.
Từng ánh mắt cứ rơi vào trên người Diệp Quân Lâm.
“Các người nói tên này có thể lấy được thư mời không đấy? Dựa vào trộm cướp sao?”
“Nói không chừng là đe doạ mua!”
Trương Tùng cười cười: “Mấy người sợ là không biết thư mời này có giá từ trên trăm vạn.”
“Cả nhà Lý Văn Uyên còn nợ ông nội ba trăm vạn đấy, lấy gì mà mua thư mời chứ.”
Người Lý gia nói.
Gia yến bắt đầu.
Bắt đầu lên món.
“Tôi thấy bốn người các người mỗi người một tô mì là được rồi, lên món thì không cần đâu nhỉ?”
Lý Văn Hải nói.
Trương Tùng nói: “Bố thí cho bọn họ một bàn đồ ăn đi, đừng làm rõ việc ông nội không tốt với bọn họ.”
“Đúng.”
Bốn bàn khác kính rượu lẫn nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ có bàn Diệp Quân Lâm, bốn người trầm mặc không nói gì.
Nhất là mọi người đều nhao nhao lấy lòng Trương Tùng, cục diện khiến người ta hâm mộ.
Lý Văn Uyên nhìn Trương Tùng, lại nhìn Diệp Quân Lâm một chút, thở dài: “Haizz, ghen tị thì có tác dụng gì không? Số tôi chính là như thế!”
Triệu Nhã Lan chán ghét lườm Diệp Quân Lâm, hôm nay đúng là mất mặt cả nhà.
Mà ông cụ Diệp không bảo họ rời đi, bọn họ căn bản cũng không dám đi.
Chỉ có thể tiếp tục bị khinh bỉ.
Trương Tùng bưng ly rượu đến, phía sau còn có một đám người xum xoe.
Trương Tùng đi qua Diệp Quân Lâm, đi đến trước mặt Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm, vốn dĩ anh muốn