Lúc này, Lô Minh Giai đã hoàn toàn ngu người rồi.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt.
“Chính cậu mời tôi đánh! Tôi thỏa mãn yêu cầu của cậu rồi đầy!”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Đánh người rôi! Đánh người rôi! Có người đánh nhau với đại minh tinh Lô Minh Giai, mau tới xem đi!”
“Mọi người mau tới xem, đại minh tinh Lô Minh Giai bị người ta đánh!”
“Không ai ra can giúp à, đại minh tỉnh Lô Minh Giai bị người ta đánh rồi!”
Bỗng nhiên máy người Thượng Thiếu Đình và Bạch Khúc Vĩ hét to.
Người đi đường bên cạnh vừa nghe thấy là đại minh tinh Lô Minh Giai, tất cả đều đến.
Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
“Thế mà lại đánh người? Người bị đánh còn là thần tượng của tôi, mau báo cảnh sát bắt anh ta lại!”
Trong nháy mắt, xung quanh đây đã có hơn trăm người tập trung lại.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lô Minh Giai, họ nghĩ ngay rằng cậu ta đã chịu thiệt.
Mọi người nhao nhao chỉ trích Diệp Quân Lâm.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, nhóm người Lý Tử Nhiễm đi tới.
Mấy người Tiêu Dật Luân lập tức đi lên nói: “Lý tổng, chúng tôi muốn tìm cô bàn chút việc! Nhưng chồng cô vô cớ ngăn trở, còn đánh Lô Minh Giai! Cả bảo vệ cũng tát Lô Minh Giai một cái!”
Kẻ xấu cáo trạng trước!
Lý Tử Nhiễm cười cười: “Sau đó thì sao?”
“Lý tổng