Phương Tử Tình trả lời: “Tất nhiên là để giúp đỡ những người cần giúp!”
“Đúng thế, tôn chỉ của liên đoàn từ thiện chúng tôi chính là giúp người.
Nếu đã đạt được mục đích, vậy thì ai là người giúp quan trọng lắm sao?”
Hà Kiện vươn tay ra rồi hỏi.
“Chẳng phải bây giờ luôn chủ trương người làm việc thiện không để lại tên sao? Sao nào? Các cô quyên góp là vì danh tiếng? Vì để càm một tắm bằng khen và một tờ giấy chứng nhận ư?”
“Phương tổng nói như thế, tôi sâu sắc nghỉ ngờ mục đích mà cô làm từ thiện!”
Hà Kiện hỏi ngược lại, chụp một cái mũ lớn cho Phương Tử Tình.
“Đều là người làm từ thiện, chỉ cần đã được được mục tiêu, những thứ khác quan trọng lắm sao? Cho dù đó là quyên góp của tập đoàn Vân Đình thì sao chứ? Các cô cứ: phải tranh cái danh này à? Nếu mà muốn thì được thôi, tôi sẽ phát một đống giấy khen, giấy chứng nhận cho các cô!”
“Anh…”
Phương Tử Tình sắp tức chết.
Mục đích từ thiện đúng là đã đạt được.
Tập đoàn Vân Đình cũng không quan tâm danh tiếng.
Nhưng bị tập đoàn Tam Hưng lấy mất danh tiếng, cô không chấp nhận được!
“Bốp bốp bốp…”
Diệp Quân Lâm không nhịn phải vỗ tay.
“Nhanh mồm nhanh miệng, giở trò nói đạo đức giải”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Hà Kiện cười lạnh, nói: “Vị tiên sinh này, thế nào là đạo đức giả? Từ thiện vốn là như thế! Nếu như mọi người đều làm từ