“Lãnh đạo Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi… Tôi không nên tin lời nói dối của anh ta!”
Tiết Trần phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Đi đi, đi tới liên đoàn từ thiện tra lại ghi chép đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Vâng, vâng, tôi đi ngay đây!”
Tiết Trần cúi đầu khom lưng.
Bên này Phương Tử Tình vừa mới gọi điện cho Kỳ Lân, thì nhìn thấy Diệp Quân Lâm dẫn theo một đám người tới tìm cô.
“Chào Phương tổng, tôi xin tự giới thiệu, tôi là hội trưởng của liên đoàn từ thiện, Tiết Trấn, đặc biệt tới để xin lỗi!
Phiền cô đi cùng chúng tôi tới liên đoàn từ thiện một chuyến, giải quyết sự việc!”
Tiết Trần vội vàng nói.
Phương Tử Tình trợn tròn mắt.
Nửa tiếng trước vừa mới gọi điện thoại cho Lục Nam Hiên cầu cứu, nhanh thế mà hội trưởng liên đoàn từ thiện đích thân chạy tới xin lỗi rồi?
Năng lực của ông chủ thần bí to đến đâu đây?
Cái này cũng quá giỏi rồi đi?
Phương Tử Tình càng ngày càng sùng bái ông chủ, cô sắp coi anh trở thành người tình trong mộng rồi.
Rất nhanh, mọi người lại đi tới liên đoàn từ thiện một lần nữa.
“Bảo Hà Kiện ra đón tiếp tôi!”
Diệp Quân Lâm nói.
Qua không bao lâu, Hà Kiện dẫn theo một đám bảo vệ hùng hổ xông ra.
“Sao thế? Tập đoàn Vân Đình cứ thích gây sự đúng không? Đã đuổi các anh đi rồi? Còn cứ tới gây sự tiếp hả?”
Hà Kiện tức giận nói.
Diệp Quân Lâm nhìn anh ta, cười lạnh nói: “Sao nào? Đây là thái độ đón khách của anh à?”
“Anh con mẹ nó là cái thá