Đến từ Hàn Quốc thì không cần tuân thủ luật giao thông?
Đạo lý chết tiệt gì vậy?
“Sao lại nói chuyện với người đẹp như thế?”
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Phác Hải Trần tóc xanh đi tới trước mặt.
Phác Trường Húc sợ đến nỗi né sang một bên.
Đôi mắt cậu ta trắng trợn đánh giá Lý Tử Nhiễm, ánh mắt mang theo một tia nóng bỏng và ham muốn chiếm giữ mãnh liệt.
“Từ lâu đã nghe nói Tô Hàng mỹ nữ như mây, quả nhiên mới sáng sớm đã cho tôi gặp được một người xinh đẹp như thế này!”
Phác Hải Trần cười cười.
Lý Tử Nhiễm nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Vừa nãy, anh là người lái xe?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Phác Hải Trấn hỏi ngược lại.
“Vì sao không tuân thủ luật giao thông? May là lần này người không sao, nếu mà xảy ra chuyện thì anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
Lý Tử Nhiễm tức giận.
Phác Hải Trấn cười cười: “Người đẹp có điều không biết rồi, tôi đã tới Hoa Hạ khá lâu, chưa bao giờ biết cái gì là luật giao thông, tôi chỉ có quy tắc của riêng mình! Tắc nghẽn quá, tôi muốn đi nhanh hơn một tí không được sao?
Tôi làm kinh doanh, mỗi phút đáng giá hàng tỷ, thời gian bị kéo dài, các cô ai chịu trách nhiệm được?”
“Vả lại nói cái luật giao thông này làm gì, là quy định cho người nghèo, Ferarri bốn mươi triệu của tôi cần à?”
Nghe được một loạt ngụy biện của Phác Hải Trấn, Lý Tử Nhiễm hận không thể tát cho anh ta một cái.
“Tôi nói cho anh biết.
Thứ nhát, tôi không cần biết anh đến từ đâu, chỉ cần anh tới Hoa Hạ, thì anh phải tuân thủ luật giao thông ở chỗ này.
Thứ hai,