Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Phác Hải Trấn lạnh giọng nói: “Tôi mặc kệ, tôi là người Hàn quốc, tôi không tuân thủ luật giao thông của các người đây!
“Huống hồ tôi làm việc theo quy tắc của tôi! Bây giờ là cô ta đâm vào xe tôi, hoặc là đền bốn mươi triệu, hoặc là theo tôi một tuần!”
Phác Hải Trấn lại tiếp tục khoe sự ngang ngược của mình ra.
Ở tỉnh thành, đó là trắng trợn.
Ai sẽ quản?
Chỉ cần không làm ra chuyện quá lớn, thì đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tới Tô Hàng, Phác Hải Trần vẫn làm theo ý mình.
“Gì thế? Người Hàn quốc thì kinh lắm à? Người nước ngoài thì có thêm một cái đầu à?”
“Ở Hoa Hạ chúng tôi, thì phải theo luật của chúng tôi, nếu không thì cút đi đi!”
“Đúng! Giở trò gì vậy! Ỷ mình có tiền có thế thì muốn làm gì thì làm à?”
Mấy câu của Phác Hải Trấn đã khiến cho nhiều người phẫn nộ, mọi người ào ào lên án.
“Một đám dân đen kêu cái gì mà kêu? Các người biệt thân phận của tôi là gì không? Ba tôi là tổng phụ trách của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ! Nếu mà muốn xử lý tôi thì sớm đã có người tới rồi, vì sao bây giờ còn chưa có ai?”
Phác Hải Trấn đắc ý.
Lúc này mọi người… mới phản ứng lại.
Đúng thế, chuyện lớn thế này mà không ai tới xử lý?
Các giải thích duy nhất chính là không ai dám động vào Phác Hải Trần!
Diệp Quân Lâm cũng không ngờ, anh sẽ gặp phải cậu chủ của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ.
Phác Hải Trấn tiếp tục cười nói: “Giờ