Anh ta cũng không biết đây là tốt hay xấu.
Lúc này, ông chỉ Phác Thiên Tín gọi điện thoại tới, phẫn nộ nói: “Sao vậy? Anh là phế vật à? Ở Tô Hàng không trông non được việc gì à?”
“Không phải, ông chủ nghe tôi giải thích…”
Phác Thiên Tín không hề cho anh ta cơ hội: “Tôi không muốn nghe bất cứ câu giải thích nào! Anh đã làm sai hai lần rồi, còn có lần nữa thì anh biết hậu quả rồi đáy!”
Dư Huy kinh hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì anh ta biết Phác Thiên Tín là một người độc ác.
Viên Sơn Hà có đáng sợ cũng còn coi trọng đạo nghĩa giang hồ.
Nhưng những người hàn quốc như Phác Thiên Tín này, không hề nói lý lẽ, lòng dạ độc ác, thủ đoạn cực đoan.
Ai cũng sợ!
Dư Huy lập tức gọi điện thoại: “Triệu tập tất cả lực lượng mà chúng ta có thẻ triệu tập ở Tô Hàng, bảo vệ tốt cho cậu chủ Phác Hải Trắn! Cậu ấy không được có bắt cứ bắt trắc nào!”
Trong một lúc, các khu vực ở Tô Hàng đều có người lên đường.
Nếu Phác Hải Trấn mà có chuyện gì thì trong vòng mười phút có thể triệu tập được cả ngàn người bảo vệ cho anh ta.
Sau khu đưa Lý Tử Nhiễm về tập đoàn Đông Thiên.
“Chuyện xe của vợ anh đừng lo, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường!”
Lý Tử Nhiễm nói.
Diệp Quân Lâm lắc đầu: