Đẳn sau có một chiếc xe hơi màu đen theo sát, ngồi trong xe là hai anh em Lý Đại Trung.
Xung quanh còn có hai trăm gã lành vệ sĩ lão luyện mà Duy Huy sắp xếp.
Phác Hải Trấn lái xe hoàn hoàn coi thường luật giao thông, chỗ nào cũng phóng thẳng về phía trước.
Những thứ như đi ngược chiều đều là chuyện nhỏ.
Nhìn thấy vạch kẻ đường cho người đi bộ, anh ta vẫn tăng tốc phóng về phía trước, dọa cho những người đi người xung quanh né tránh.
Một tuyến đường chính vì một mình Phác Hải Trấn mà xảy ra ùn tắc nghiêm trọng, thậm chí rất nhiều nút giao xảy ra tai nạn giao thông.
Rất nhanh, theo camera giám sát của ngành giao thông đã tra ra dị thường trên tuyến đường chính này.
Hơn nữa tập trung vào chiếc xe của Phác Hải Trần.
Ngọn nguồn của mọi việc đều do anh ta gây ra.
“Anh ta không phải là bị thu bằng, trong vòng năm năm không được thi lại sao? Sao lại lái xe đi trên đường thế này?”
Mọi người vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ nhanh chóng đi báo cáo.
Trên tuyến đường chính, sau khi Phác Hải Trấn làm xong tất cả những cái này, anh ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Tôi cứ lái xe không bằng đáy! Thì sao? Có giỏi thì tới bắt tôi đí2”
Phác Hải Trấn kiêu ngạo hô lên.
Hướng vào màn hình camera giám sát, anh ta giơ ngón giữa lên.
Anh ta bày ra vẻ kiêu ngạo ngang ngược vô cùng nhuần nhuyễn.
“Diệp Quân Lâm, tôi đã lái