Trong năm năm, Trịnh Tiêu Kỳ đã đào được hơn ba trăm bảy mươi người tài cho tập đoàn Tam Hưng, phá luôn kỷ lục.
Nhất là khi ở tập đoàn Tam Hưng, cô ta thực hiện sách lược để đối phó với những công ty khác, đầu tiên là cho những kẻ chuyên săn người của công ty ra tay, đào hết tất cả nhân tài cấp cap của công ty đối phương đi.
Nghề săn người trong công ty nghe thì có vẻ hoành tráng, nhưng trong giới kinh doanh thì mọi người đều coi nghề này là nghề nham hiểm.
Chuyên môn chạy đi đào người của công ty người ta.
Trịnh Tiêu Kỳ lại càng là một cao thủ đàm phán.
Mỗi lần đàm phán hợp tác, Trịnh Tiêu Kỳ mà ra tay thì chắc chắn có thể đàm phán thành công.
Phác Thiên Tín rất tín nhiệm cô ta, cộng thêm Trịnh Tiêu Kỳ lại là người gốc Tô Hàng, vì thế ông ta đã giao vị trí người đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ cho cô ta.
Ông ta còn sắp xếp hôn sự cho cô ta và đứa cháu trai nữa!
Đi sau Trịnh Tiêu Kỳ còn có Thôi Hồng Vạn, đến nỗi ai cũng can đảm lên.
Một lúc sau, Vũ Sâm đã đưa Diệp Quân Lâm tới đây.
“Hả? Diệp Quân Lâm, sao lại là anh?”
Khi Trịnh Tiêu Kỳ nhìn thấy Diệp Quân Lâm, cô ta kinh ngạc thốt lên.
“Cô? Trịnh Tiêu Kỳ?”
Diệp Quân Lâm cũng nhận ra người phụ nữ này.
Có thể nói trước khi lên trung học, Diệp Quân Lâm có một mối liên hệ với người phụ nữ này.
Bởi vì cô ta là cô con dâu mà bố nuôi mẹ nuôi Diệp Quân Lâm đã đính ước cho anh từ nhỏ.
Ba ruột của Trịnh Tiêu Kỳ, Trịnh Văn Thạc là bạn thân của ba nuôi Diệp Quân Lâm.
Nhà họ Trịnh cũng được tính là đại gia tộc, tuy là kém nhà họ Diệp.
Sau