Diệp Quân Lâm chuyển hướng nói: “Thứ nhất, tập đoàn Tam Hưng phải nộp ra hơn tám mươi tỷ tệ đã lén lút lấy của phe phái Viên Sơn Hà, khoản tiền lớn này là khoản tiền dùng để xây dựng và phát triển tỉnh Giang Nam! Tập đoàn Tam Hưng không được động vào, lập tức giao ra đi; Thứ hai, công khai xin lỗi trên truyền thông, nói ra những hành vi xáu xa mà mình đã làm trong những năm nay; Thứ ba, tập đoàn Tam Hưng hoặc là cút khỏi Hoa Ha, hoặc là ngoan ngoãn làm theo quy củ của Hoa Hạ.”
“Ba điều này chính là những gì tôi cần nói…”
Diệp Quân Lâm nói xong, toàn trường lặng ngất như tờ.
Trịnh Tiêu Kỳ trọn tròn mắt.
Mọi người ở tập đoàn Tam Hưng mang vẻ mặt kỳ quặc.
Đến cả Vũ Sâm cũng mang vẻ mặt không thể tin nồi.
Anh Diệp ngông cuông quá rôi đi?
Hiện tại ai cũng biết tập đoàn Tam Hưng đang xưng bá ở tỉnh Giang Nam.
Kết quả Diệp Quân Lâm lại nói ra những lời bá đạo như này?
Làm cho tập đoàn Tam Hưng cút xéo ư?
Ngông cuồng quá rồi nhỉ?
Tỉnh Giang Nam còn người có năng lực này á?
Khoảng một phút đồng hò, Trịnh Tiêu Kỳ mới phản ứng lại.
“Diệp Quân Lâm, anh đang nói linh tinh gì vậy? Tập đoàn Tam Hưng lén lút lây hơn tám mươi tỷ của Viên Sơn Hà lúc nào? Anh nghe được tin tức này ở đâu vậy?”
Trịnh Tiêu Kỳ tức giận nói.
Thực ra cô ta rất kinh ngạc.
Sao Diệp Quân Lâm biết được tin này?
“Tin tức này ư? Ha ha ha…”
Diệp Quân Lâm bật cười.
Trịnh Tiêu Kỳ