Trịnh Văn Thạc thở hồn hền.
“Được, nhà họ Diệp các ông thật mạnh miệng! Đã ra nông nỗi này rồi mà vẫn tưởng là giống như trước kia hả?”
Trịnh Văn Thạc quát lên.
Diệp Đông Huy khuyên nhủ: “Ông Trịnh à, chúng tôi có thể tới tham dự hôn lễ! Nhưng tôi khuyên ông tuyệt đối đừng mời Quân Lâm nhà tôi đi, nếu ông mà mời nó tới, chắc chắn là sai lầm!”
Ngô Vạn Nhã cũng nói chắc nịch: “Đúng rồi, phải đấy! Nếu ông muốn mời Diệp Quân Lâm tham dự hôn lễ, nếu ông tính toán khiến nó hối hận thì ngược lại nhà họ Trịnh các ông sẽ hồi hận đấy!”
“Đúng đấy! Tuyệt đối đừng mời Diệp Quân Lâm tham dự hôn lễ! Hào quang của nó sẽ làm mờ đi tất cả mọi người, nó sẽ khiến cho con gái ông, khiến cho ông, khiến cho tất cả mọi người nhà họ Trịnh hối hận đấy!”
Diệp Kiện Sâm cũng nói như vậy.
Thế nhưng người nhà Diệp càng nói thế.
Trịnh Văn Thạc lại càng không phục!
“Được lắm! Diệp Quân Lâm, tôi nhất định phải khiến cậu tới tham dự hôn lễ! Tôi ngược lại muốn xem xem là cậu sẽ khiến nhà họ Trịnh tôi hối hận như thế nào! Để xem cậu ta có che được hào quang của con rễ tôi không?”
Trịnh Văn Thạc không tin.
Sau khi Trịnh Văn Thạc rời đi.
Diệp Đông Huy bắt đắc dĩ thở dài nói: “Lại thêm một kẻ mù quáng giống chúng ta trước kia, cứ thế không tin!”
Buổi tối, hoa viên Phương Đông.
“Quân Lâm ơi, anh đã xem chưa? Đối tượng