Mọi người càng nghe càng cảm tháy lạnh lẽo.
“Ông Trịnh, chú Trịnh, dì, lâu rồi không gặp!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười, chào hỏi từng người nhà họ Trịnh.
“Ngao…”
“Phù phù.”
Sau khi Trịnh Uyên Bác nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Quân Lâm, ông ta hô lên một tiếng, một hơi nghẽn thở, hôn mê bất tỉnh.
“Cạch cạch cạch…”
Những người khác, mấy người Trịnh Văn Thạc, Ngô Lam hai chân run cầm cập, đi không ni.
Trong lúc nhất thời, mồ hôi chảy như mưa.
Bọn họ quá sốc.
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Sao Diệp Quân Lâm lại là tướng quân Côn Luân?
Không phải cậu ta từng đi tù à?
Sao lại trở thành tướng quân có một không hai rồi thế này?
Đối với họ mà nói thì chuyện này quá chắn động, quá đả kích!
Nhất thời, họ chưa thể chấp nhận được!
Điều này đã đả kích lên phòng tuyến tâm lý của họ!
Rất có thẻ là kích thích quá, đi đời nhà ma.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu câu hối hận mà người nhà họ Diệp nói là ý gì Người nhà họ Diệp đã biết thân phận của Diệp Quân Lâm từ lâu!
Cảnh cáo sớm cho họ, đừng hồi hận,