“Đã nghe được, tôi biết rồi! Tôi lập tức làm theo!”
Park Chun Shin nói ngay.
“Muộn rồi.”
“Cút khỏi Hoa Hạ!”
“Trong vòng một ngày, nếu trước ngày mai tôi còn nhìn thây tập đoàn những thứ liên quan đến Tam Hưng ở Hoa Hạ, tôi sẽ tìm ông!”
Diệp Quân Lâm rất là bá đạo.
“Âm!”
Park Chun Shin sợ tới mức hôn mê bắt tỉnh.
Toi rồi!
Toi thật rồi!
Kế hoạch lớn của Tập đoàn Tam Hưng nhằm độc chiếm thị trường Hoa Hạ đã bị dập tắt!
“Thưa tướng quân Côn Luân, bây giờ chúng tôi sẽ rời đi ngay…”
Lee Jai Jin run bần bật nói.
“Tôi nói là cút ra!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm sắc bén.
Tiếp sau đó, trên đường lớn xuất hiện một hình ảnh như: này, các nhân viên cấp cao của Tập đoàn Tam Hưng đều quỳ trên mặt đất, từng bước cút khỏi Tô Hàng.
Bi thảm biết bao!
Mấy tiếng sau!
Tập đoàn Tam Hưng bất ngờ tuyên bó, trả lại hơn tám mươi tỷ đã lấy, số tiền dành cho việc từ thiện công ích!
Lại một tiếng sau đó, tập đoàn Tam Hưng tổ chức họp báo – Họ xám hối và xin lỗi toàn thể Hoa Hạ về những hành vi tội ác mà họ đã gây ra trước đây, đồng thời trả lại số tiền họ đã lừa đảo và rửa tiền trước đó; và còn bồi thường cho.
những người bị hại!
Nhất thời, toàn mạng vỗ tay khen ngợi!
Sau đó,