“Đúng thế, đó là đồ Triệu Viễn đưa tới, liên quan gì với cậu?”
Những người khác cũng cười lạnh nói.
Thấy thé, Tiêu Thắm vội vàng chuyển chủ đè, cô hỏi: “Ông nội bà nội, hai người gọi cháu về gấp có chuyện gì ạ? Mọi người đều nói là nhà họ Triệu xảy ra việc lớn, con hết hồn.”
Diệp Quân Lâm cũng nghiêm túc lắng nghe.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ mà Lý Tử Nhiễm đã giao cho anh.
Nhà họ Triệu không có việc gì, anh mới yên tâm.
Triệu Học Thành và Tiêu Nhược Mai nhìn nhau cười một cái, rất là phấn khích.
Triệu Kiến Quốc cũng vui vẻ cười ha ha.
“Để bà nói này! Có người tới nhà xin kết thông gial”
Ngô Mộc Lan nói.
Tiêu Thắm ngắn người, ngạc nhiên chỉ vào mình nói: “Hả?
Không phải là cháu đấy chứ?”
“Đúng rồi, không sai! Ngày mai thủ trưởng cũ của bà sẽ đích thân tới đây nói chuyện với ông cháu xin kết thông gia cho cháu tra ông ấy, ông ấy đã nhìn trúng cháu!”
“Bà và ông cháu đều đồng ý mối hôn sự này! Chúng ta đã gặp thằng bé đó, rất là xuất sắc!”
Ngô Mộc Lan cười nói.
Triệu Kiến Quốc cũng gạt đầu: “Đúng, đúng đấy! Thằng nhóc đó rất là ưu tú! Chắc thằng nhóc đó sẽ là người xuất sắc nhất mà cháu từng gặp đáy!”
“Cháu không đồng ý!”
Tiêu Thắm chưa nghĩ đã từ chối luôn.
“Con gái, con nói linh tinh cái gì đấy? Con còn chưa gặp người ta, sao đã từ chối luôn rồi vậy?”
Tiêu Nhược Mai không hài lòng nói.
Triệu Học Thành cũng phụ họa theo: “Con có biết thân phận của đối tượng kết thông gia không? Cậu ta là người thừa kế của nhà họ Sở ở Hoa Hạ! Nhà họ Sở ở Hoa Hải đó, đó là tồn tại chuẩn hoàng tộc đó!”
Ở