Nói ra tên và danh hiệu rồi mà vẫn không nhìn mình hả?
“Thế các cậu có biết chúng tôi là ai không?”
Trương Kế Hàng thình lình nói.
“Các ông là ai? Hình nhưng hơi quen quen…”
Đám người Trương Đông Húc nhíu mày.
Đối với những sếp lớn ở tỉnh thành, ít nhiều cũng từng nhìn thấy qua màn ảnh hoặc trên báo.
Nhưng hôm nay mấy người Trần Đằng lại mặc thường phục cực khiêm tốn, nhìn qua giống như người bình thường.
Bọn họ chỉ cảm thấy quen mặt, nhưng nhất thời chưa nghĩa ra là người nào.
Sở Thiên Truyền cười lạnh nói: “Nào, nói đi các ông là ai, xem xem có dọa được bản thiếu không!”
“Đúng! Tôi cũng muốn xem xem các ông là ai? Mau báo tên họ ra!”
Đám người Chung Gia Minh thúc giục.
Bây giờ ở thành phố Kim Lăng, có ai có thể dọa được Sở Thiên Truyền không?
Không có!
Trước kia, Viên Sơn Hà và tập đoàn Tam Hưng có lẽ còn còn thế chống đối một chút.
Những người khác thì bỏ đi!
“Thế thì các cậu hãy nghe rõ đây!”
“Tôi là Trần Đằng!”
Trần Đẳng tức giận nói.
“Trần Đằng? Trần Đằng là ai thế? Chưa nghe qua bao giờ!”
“Đúng thế? Trần Đằng là cái quỷ gì?”