Giấu được thì cứ giấu đã.
Nhìn Sở Thiên Truyền hót ha hốt hoảng rời đi.
Quản gia của Sở Nhậm Hùng là Trương Thiên nghỉ hoặc nói: “Ông chủ, hình như cậu chủ hơi không thích hợp.
Tôi thấy sắc mặt sao lại trắng bệch thế kia, có phải là đã có chuyện gì không?”
Sở Nhậm Hùng lắc đầu: “Không đâu! Hơn nữa ở Kim Lăng mà chúng ta cũng có chuyện được á?”
“Thế thì trái lại! Ai dám chọc vào nhà họ Sở ở Hoa Hải chứ?”
Quản gia cười nói.
Sở Nhậm Hùng sờ râu, mỉm cười nói: “Thầy Thiên Truyền càng ngày càng hiểu chuyện, tôi vui mừng sâu sắc!”
“Phải rồi, ông Trương bảo nhà họ Triệu chuẩn bị tốt vào, trưa mai tôi sẽ đến nhà xin kết thông gia!”
“Vâng, ông chủ!”
Sở Thiên Truyền về đến phòng thì thấp thỏm không thôi.
“Bây giờ các sếp lớn của tỉnh Giang Nam đều nhớ mình rồi, nhà họ Sở mình tuyệt đối không thể sống yên ở Kim Lăng nữa! Nếu không thì chết như nào cũng không biết!”
Sở Thiên Truyền toát mồ hôi lạnh, sờ cằm suy nghĩ: “Phải nghĩ cách để ông nội rút khỏi trận giành giật ở Kim Lăng!”
Trong câu lạc bộ Ám Dạ.
Diệp Quân Lâm chính thức trò chuyện với máy người Trần Đẳng.
Sau khi chào hỏi khách sáo một lượt.
Diệp Quân Lâm tỏ rõ mục đích: “Lần này tôi tới để thu dọn cục diện rối rắm của tập đoàn Tam Hưng và bè phái Viên Sơn Hà mà tôi gây ra!”
“A? Nếu anh Diệp thu dọn, thì chúng tôi là đủ rồi.
Sao dám phiền anh chứ?”
Đám người Trần Đằng lo lắng sợ hãi.
“Không cần! Chuyện này là tôi gây ra, vậy để tôi tới giải quyết đi!”.
Google ngay trang [ TRUмtгцуe Л.v И ]
Diệp Quân Lâm kiên quyết.
“Còn nữa, tôi chuẩn bị phát triển tỉnh Giang Nam, từ khởi điểm là