Nhưng những lão đại này đều làm thinh.
“Có liên quan tới cậu không? Vả lại, chết máy người thì có làm sao? Bị thương mấy người thì có làm sao? Dám ngăn chúng tôi làm việc, thì chỉ có con đường chết thôi!”
Mọi người không tán thành.
Thái độ của mọi người đều như thế.
Thậm chí họ còn nghi ngờ Diệp Quân Lâm đề cập đến những chuyện này làm cái gì.
“Đây chính là lý do hôm nay tôi tới đây! Tỉnh thành không thể tùy cho các ông làm xằng làm bậy!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Thế thì cậu phải lấy ra bản lĩnh thật sự!”
Thạch Thanh Sơn bất ngờ ném cái cốc xuống đất vỡ tan tành.
“Bịch!”
“Bịch!”
Nháy mắt, sáu cánh cửa ở phòng tiệc rượu đồng thời mở ra, một đám người từ bên ngoài tràn vào.
Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, tất cả đều là cao thủ!
Phòng tiệc rượu lúc đầu trống trải thì giờ phút này đã có đầy người đứng ở đây, con số ít nhất cũng phải ba trăm người.
Không chỉ có thế, ngoài hành lang cũng có rất nhiều người đứng ở đó.
Hơn một ngàn tên có võ công lão luyện đã bao vây nơi này, một giọt nước cũng không lọt đi được.
Chỉ cần lệnh một câu, bọn họ sẽ băm máy người Diệp Quân Lâm ra thành nhiều mảnh.
Lúc này, các lão đại bên phía tỉnh thành đều ngồi thẳng lưng, gương mặt kiêu ngạo và nở nụ cười.
Con át chủ bài của họ đã xuất hiện.
Diệp Quân Lâm có còn ngang ngược được nữa không?
“Giờ thì sao? Cậu muốn nói gì?”
Tào Huy Vãng đắc ý hỏi.
Diệp Quân Lâm nở nụ cười sáng lạn: “Vẫn là câu đó,