“Am”
Đối với đám người Thạch Thanh Sơn mà nói, giờ phút này.
thực sự là quá sốc.
Họ không biết người mà bọn họ sẽ đối phó lại là chiến thần Côn Luân.
Hiểu rồi.
Vì sao bè phái Viên Sơn Hà lại thất bại?
Vì sao tập đoàn Tam Hưng lại rút khỏi Hoa Hạ?
Vì sao tập đoàn Vân Đình đánh đâu thắng đó?
Vì tướng quân Côn Luân đó!
Nếu không người nào dám động vào hai thế lực đó chứ?
Nhất là tập đoàn Tam Hưng, bọn họ được tỉnh thành cấp cho các loại chính sách ưu đãi, càng đừng nói đên chuyện đuổi họ đi.
Chuyện không có khả năng.
Vừa khéo khoảng thời gian trước, tướng quân Côn Luân trở về Tô Hàng.
Thời gian hoàn toàn trùng khóp.
Trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.
“Bùm bụp!”
“Bùm bụp!”
Một người tiếp một người, mọi người quỳ rạp xuống đất.
Chẳng trách chỉ với một người, liền dám khiêu khích hơn ngàn người của bọn họ.
Con mẹ nó người này là chiến vương Bạch Hỗ trong số mười chín người đã diệt một nước!
Qủa nhiên bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Chúng tôi sai rồi, chỉ xin không phải chết!”
Thạch Thanh Sơn sắp khóc thành tiếng rồi.
Mọi người cũng dập đầu xuống đất kêu thùng thùng.
Diệp Quân Lâm đứng lên, đi tới trước mặt chiến thần Diêm La, rồi nói: “Về sau cậu đi theo tôi đi!”
“Vâng.”
Chiến thần Diêm La gật đầu.
Diệp Quân Lâm lại nhìn về phía đám