Diệp Quân Lâm cũng không để ý tới bọn họ.
Anh nhìn Lý Tử Nhiễm mà nói: “Chuyện này anh đã an bài thỏa đáng rồi, em không cần lo lắng!”
Lý Tử Nhiễm mỉm cười.
Cô vẫn luôn tin tưởng Diệp Quân Lâm.
“Được rồi, sáng sớm ngày mai anh sẽ tìm em, chuyện này.
coi như giải quyết xong.”
Dặn dò xong, Diệp Quân Lâm xoay người muốn rời khỏi.
“Từ từ đã! Chúng tôi cho phép cậu đi hay chưa?”, Trương Văn Thao và đám con cháu nhà họ Triệu chặn anh lại.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Coi nhà họ Triệu này là công viên hay sao?”
Triệu Quân Phi cũng cười lạnh, nói: “Đúng rôi, không phải cậu nói có thể giải quyết vấn đề này sao? Vậy cậu giải quyết rồi chưa? Nói một câu rồi bỏ đi, lừa gạt ai vậy hả?”
“Nhân phẩm của cái tên này có vấn đề! Rõ ràng đã cầm chi phiếu mười triệu đi, lại cứ nằng nặc nói là đã ném vào thùng rác!”
“Đúng vậy, tôi chướng mắt nhát là thể loại như vậy đấy!”
Mọi người cùng lên tiếng chỉ trích Diệp Quân Lâm.
“Tôi ném chỉ phiếu vào thùng rác rồi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai!”, mặt Diệp Quân Lâm đanh lại.
“Ha ha, chúng tôi lục hết máy cái thùng rác, căn bản không tìm được chỉ phiếu!”
“Cậu cứ tiếp tục nói dối đi!”
“Hả?”, Diệp Quân Lâm sửng sốt.
Chẳng lẽ là bị người ta cuỗm đi mắt rồi?
Đợi lát nữa anh cho người tra thử tài chính lưu động của chỉ