Diệp Quân Lâm cho rằng Lý Tử Nhiễm tin tưởng, lập tức nói: “Nhất định là thật! Từ mai về sau tập đoàn Quân Lâm sẽ được thu hồi lại, có thể không bay lên sao?”
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chằm Lý Tử Nhiễm nghiêm túc nói: “Nói thật, anh cũng không nhìn thuận mắt người Lý gia! Nhưng dù sao cũng là người nhà của em, cho nên anh định cho họ thêm một cơ hội!”
“Chỉ cần bọn họ bằng lòng đứng chung một chỗ với chúng ta vào ngày mai, nhận sự sám hối cùng lời xin lỗi của Diệp gia.
Sau khi xong việc này, tập đoàn Quân Lâm sẽ giúp bọn họ cùng phát tài, anh sẽ cố gắng để nâng đỡ Lý gia, làm cho Lý gia trở nhà giàu chân chính ở Tô Hàng!”
Nghe Diệp Quân Lâm khoác lác, Lý Tử Nhiễm cảm thấy rất phiền.
Toàn bộ truyện này c Thứ nhất, Diệp gia sẽ không xin lỗi.
Thứ hai, Diệp Quân Lâm cơ bản không có cách đánh bại Diệp gia, càng không lấy lại được tập đoàn Quân Lâm.
Nhưng suy nghĩ dù sao cũng là ngày cuối cùng, cô cũng không cắt ngang.
“Tốt, vậy anh hãy cho… Lý gia thêm một cơ hội!”
Lý Tử Nhiễm cười cười.
Diệp Quân Lâm gọi Lý Thiên Hạo.
“Diệp Quân Lâm anh muốn gì? Cầu cứu sao? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu!”
Bên kia truyền đến âm thanh tức giận của Lý Thiên Hạo.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Nễ mặt Lý Tử Nhiễm, tôi gọi ông một tiếng ông nội! Tôi định cho ông một cơ hội! Chỉ cần ngày mai ông đứng cùng một chỗ với tôi, tôi cam đoan sẽ làm cho Lý gia thay thế vị trí Diệp gia!”
“Cút đi, bệnh tâm thần! Não có vấn để sao?”
Bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng hô đầy tức giận của Lý Thiên Hạo.
Sau đó, Diệp Quân Lâm lại gọi điện thoại cho Lý Văn Uyên.
Kết quả Lý Văn Uyên mắng Diệp Quân Lâm một trận.
“Còn nữa, ngày mai tôi sẽ tới đón Tử Nhiễm, anh muốn chết chính mình chết đi!”
“Tút tút tút…”
Cuối cùng Lý Văn Uyên tức giận cúp điện thoại.
Chuyện này làm Diệp Quân Lâm an tĩnh lại.
Lý gia bỏ qua cơ hội tốt nhát từ trước đến giò!
Lý Tử Nhiễm nở nụ cười.
Nhất định là loại kết quả này.
Ai sẽ tin tưởng mọi chuyện chứ?
Trừ phi hắn là kẻ ngu!
Lý Tử Nhiễm cười nhạo nói: “Được rồi, cự tuyệt anh là tiếc nuối lớn nhất của đời họ! Chúng ta cho họ cơ hội nhưng họ không cần!”
“Đúng, quả thực, Lý