“Trịnh Văn Viễn, chuyện này con không cần lo lắng! Con trở về đi! Cứ xem như cái gì cũng không biết.” Ngô Thị Lan nói.
Bà nói với ông Trương: “Ông Trương, tôi có thể tha thứ cho ông về chuyện lần này và tôi cũng sẽ không đòi lại số tiền ông đã tiêu.”
“Nhưng bù lại…ông phải đồng ý một điều kiện!”
“Bà chủ nói mười điều kiện tôi cũng đáp ứng!”
“Được, sau này bất cứ ai hỏi thì ông phải nói rằng Diệp Quân Lâm không ném tấm chi phiếu vào thùng rác.
Chính ông đã thấy nó rời đi với tờ chỉ phiếu đó!” Ngô Thị Lan dặn dò.
“Được..được..tôi sẽ nhớ kỹ!” Ông Trương lập tức đồng ý.
“Thôi, đi xuống đi, coi như không có chuyện ông nhặt được chỉ phiếu.
Diệp Quân Lâm đã độc chiếm ba tỷ năm trăm triệu kia!”
Ngô Thị Lan nói.
Trịnh Văn Viễn nhìn Ngô Thị Lan với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Bà nội, làm sao bà có thể đổi trắng thay đen như thế chứa? Rõ ràng không phải anh rể Quân làm chuyện đó, tại sao bà lại muốn chụp cái mũ ấy lên đầu anh rể Quân?” Anh ta rất không hài lòng với những gì nhà họ Trịnh đang làm.
“Trịnh Văn Viễn, con phải im lặng không được nói ra! Đặc biệt không được nói cho Lê Nguyên!” Ngô Thị Lan tức giận nói.
“Tại