Quách Long Đằng dùng sức đẩy cửa sắt, hô: “Diệp Quân Lâm, mau cút ra đây cho tao”
Các quan quân của đội quân tiên phong chờ cả buổi, cuối cùng cũng thấy người đến.
Mỗi người đều vô cũng phấn khởi, nhưng họ vẫn ở bên trong chứ không đi ra.
Mãi tới khi Quách Long Đằng đập cửa mấy phút, ba người Phương Chiến, Vương Hổ, Trương Thiên Long mới bước ra.
Ba người chỉ mặc áo ba lỗ màu xanh lục của quân đội, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
“Ôn chết, mày tìm ai? Phương Chiến lạnh giọng hỏi.
Thấy ba người khí thế siêu phàm, Quách Long Đằng không khỏi ngẩn người, hoảng hốt thâm nghĩ những người này không phải là người bình thường.
Có điều anh ta có 500 Long Hổ Vệ nên không sợ ai.
“Diệp Quân Lâm ở bên trong phải không?” Quách Long Đẳng kiêu ngạo hỏi.
“Đúng thì sao? Chúng mày là ai?”
Phương Chiến hỏi.
“Nghe cho rõ đây, bọn tao là nhà họ Quách ở Hoa Hải, đến tìm Diệp Quân Lâm báo thù! Hôm nay thằng đó phải chết!”
“Sau lưng tao chính là 500 Long Hổ Vệ của nhà họ Quách, tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù chúng mày có 3000 người thì cũng không giữ được Diệp Quân Lâm đâu!”
Quách Long Đẳng cười lạnh.
Người nhà họ Quách cho rằng nhóm Phương Chiến là người của thế giới ngâm Hoa Lư đến đây bảo vệ Diệp Quân Lâm, nhưng không biết thân phận thật sự của họ lại là tay †o trong quân đội.
Nghe vây, ba người Phương Chiến đều cau mày.
Họ vừa nghe thấy cái gì? Đám người này muốn giết thủ trưởng Quân ư? Thế thì phải to gan cỡ nào?
“Láo xược! Nhà họ Quách các người thật to gan! Các người không coi pháp luật ra gì sao?“ Phương Chiến giận dữ hét.
“Ha ha, tao đã nói rồi, nhà họ Quách chính