Điều này khiến Diệp Quân Lâm tức giận vô cùng.
Nhà họ Chí đã chạm tới lằn ranh của Diệp Quân Lâm.
Anh phải ra tay với nhà họ Chí thôi.
Thứ nhất, anh không thừa nhận quan hệ với nhà họ Chí.
Thứ hai, cái người gọi là ông ngoại kia gọi mình về cũng chỉ muốn thay ông ta chịu tội mà thôi.
Cho nên anh ra tay thì ra tay, đối với anh bọn họ chỉ là người ngoài mà thôi.
đi vào văn phòng, Lý Từ Nhiệm đã đỡ hơn nhiều.
Cô rất thông minh, đã đoán được đại khái là do nhà họ Chí làm.
“Quân Lâm, thực sự không được, anh đi xem thế nào?”
Lý Từ Nhiệm nói.
“Không thể nào, tôi sẽ không trở về!”
“Bọn họ sẽ vì chuyện hôm nay trả giá thật lớn!”
Vẻ mặt của Diệp Quân Lâm liền âm trầm.
Đi ra ngoài, Võ Tiêu áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho tổng giám đốc.”
“Không sao, cô đã làm rất tốt rồi! Tiếp theo giao cho tôi là được!”
Chí Khiếu Thiên và những người khác một mực chờ đợi, có điều điện thoại lại chậm chạp không vang lên.
Chí Nguyên Sinh hỏi: ‘Không đúng, sao lâu thế rồi mà tên nhóc kia không có động tĩnh gì?”
Những người khác cũng nói: “Theo lý mà nói thì phải sớm gọi rồi chứ?”
Chí Khiếu Thiên cũng kinh ngạc: “Hay là do tôi làm chưa tới, không nên chỉ khiến cho cô gái kia kinh sợ, mà nên cho cô ta bị thương?”
“Có thể lắm! Có lễ cậu ta cảm thấy nhà họ Chí niệm tình cậu ta là cháu ngoại