Những người khác cũng rất tức giận: “Đúng là coi mình là ông lớn, có thực lực một chút thì cũng được, nhưng một cái tên phế vật cũng đòi tự cao tự đại?”
“Đúng vậy, bắt ông nội đi mời, cả cái tỉnh Giang Nam này còn chưa có ai có tư cách đó đâu!”
“Cháu thấy cái tên Diệp Quân Lâm này chẳng khác nào ba mẹ nó, đều là đồ bỏ đi.”
Những người trong nhà họ Chí tức giận không thôi, nhưng quản gia lại nói: “Có gì chúng ta nên chịu đựng một chút, dù sao còn cần dùng tới cậu ta.”
“Ôi, bắt tên nhãi đó lại là được! Nhìn nó giểu võ giương oai là tôi lại tức.”
“Đúng vậy, ông nội nhanh đi! Thời hạn mà Tang Khôn cho chúng ta chỉ còn năm ngày thôi!”
“Còn không làm được, không biết Tang Khôn lại muốn đưa ra điều kiện gì nữa.”
Đám người nhao nhao nói.
Trong đôi mắt của Chí Đông Phương lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo: “Được lắm, tên nhóc kia nhất định phải bắt lại! Ngoài ra, tôi phải cho đám thế giới ngâm ở Kim Lăng chết hết”
“Cơ mà ông nội, chuyện của bác cả có phải do Diệp Quân Lâm làm không? Bác cả phái sát thủ đi đánh lén vợ của cậu ta, cậu ta phản kief lại là rất bình thường.”
Lúc này, người ưu tú nhất trong đám cháu chắt đời thứ ba