Chí Duy nhìn cảnh tượng trước mặt mình, lập tức hô lên: “Ông nội, tên nhóc này, nhanh, đừng để nó chạy mất!
“Người đâu, bắt lại!
Chí Đông Phương ra lệnh một tiếng, nhất thời, không ít cao thủ chạy qua.
Đặc điểm lớn nhất của Hoàng tộc là nuôi một lượng cao thủ lón, thậm chí trong gia tộc cũng có cao thủ võ thuật cao trấn thủ.
Không phải dùng tiền quyền của gia tộc bình thường có thể so sánh.
Những cao thủ này ùa ra từ bốn phía, gắt gao vây lên Diệp Quân Lâm.
“Làm gãy tay chân của nó cho tao, để xem nói trốn đến nơi nào?”
Chí Khiếu Côn hạ lệnh.
“Đúng, đáng gấy tay chân, cho nó ngoan ngoãn một chút!”
cdo cũng cho phép.
“Ba không được…”
Lúc này, Chí Khiếu Lăng đeo một chiếc kính gọng vang lên tiếng.
Ông ta là cậu ba của Diệp Quân Lâm, có quan hệ rất tốt với Chí Oánh Oánh.
“Ba, chúng ta đã nợ Oánh Oánh nhiều lắm rồi! Còn làm vậy thì có chút tàn nhẫn đối với mẹ con của chị ấy.”
Chí Khiếu Lăng khuyên.
“Đúng đó ba, để nó đi chịu tội là được rồi, đánh gấy tay chân của nó thì có chút qua đáng.”
Chí Vân Vân, cô của Diệp Quân Lâm cũng lên tiếng.
“Chuyện này…”
Chí Đông Phương có chút do dự.
“Ba, cứ phế nó đi, loại không biết