Khắp nơi đều tồn tại nguy hiểm.
“Không thể nào! Cấp dưới của tao đều là cao thủ, thám tử với kỹ thuật bậc nhất, không có khả năng bị phát hiện.
Ngoài miệng Tang Khôn vẫn rất cứng.
Hắn trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm rồi đi vào xe trước, sau lệnh cho cấp dưới tăng tốc, đồng thời cảnh giác xung quanh.
“Yên tâm đi, trước hết tao sẽ cho mày mạnh miệng, chờ đến khi trở về nhà tù Đông Nam Á, hình phạt tàn nhãn rất nhiều, tao sẽ cho mày nếm cả! Xem mày có thể chống đỡ bao lâu!”
Tang Khôn nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm, uy hiếp nói.
“Vậy tao sẽ rửa mắt chờ mong, hi vọng mày có bản lĩnh đưa tao về!”
Diệp Quân Lâm thoải mái trả lời.
Một đường chạy vội, ba tiếng đều không có gì xảy ra.
Cuối cùng đi vào một khu rừng.
Cách đó không xa có một căn cứ.
Bên trong có vài chục chiếc máy bay trực thăng.
Đây cũng là phương tiện mà Tang Khôn dùng để chạy trốn.
Một đường bình an tới đây, Tang Khôn cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Xem ra là mình qua lo lắng, vốn quân đội không phát hiện ra mình, suýt nữa thì mình bị tên nhãi kia dọa chết!”
Tang Khôn thở phào một hơi.
Lúc này, Diệp Quân Lâm lại lên tiếng: “Mày còn không mau quỳ xuống cho tao?
Đợi lát nữa thì ngay cả cơ hội quỳ cũng không có đâu!”