“Nhà họ Chí không cần giả vờ nữa! Lần này, chiến thần Côn Luân của quý quốc đã ra mặt thay cho nhà họ Chí! Mấy trăm người dưới tay tôi đã gục hết rồi! Suýt nữa thì tôi cũng chết “Chí gia chủ, tôi thực sự không ngờ thế mà nhà họ Chí lại có quan hệ mật thiết với chiến thần Côn Luân, nếu như tôi biết, đánh chết tôi, tôi cũng không dám tính kế nhà họ Chí đâu!”
Tang Khôn sắp khóc.
Chí Đông Phương hoá ra lại là ông ngoại của chiến thần Côn Luân.
Đây là điều hắn không ngờ được.
“chiến thần Côn Luân? Ngài nói về chiến thần Côn Luân chí cao vô thượng của Việt Nam?”
Chí Đông Phương hỏi.
“Còn gì nữa! Các nước lớn đều phải sợ chiến thần Côn Luân!”
“Tướng quân Tang Khôn, ngài nói chiến thần Côn Luân có quan hệ mật thiết với nhà họ Chí chúng tôi?”
Chí Đông Phương không chắc chắn lắm, hỏi.
“Đúng thế! Ban nấy chúng tôi gặp chiến thần Côn Luân, toàn bộ ngũ đại chiến vương dưới trướng ngài ấy đều ra mặt! Đúng là sợ chết được mà Tang Khôn sợ hãi trong lòng.
“chiến thần Côn Luân có quan hệ với nhà họ Chí chúng tôi? Sao chúng tôi không biết nhỉ?”
Chí Đông Phương và người nhà nhà họ Chí nhìn nhau.
Họ không nghĩ ra, tại sao nhà mình lại liên quan tới chiến thần Tân Viên?
“Được rồi, Chí gia chủ, tôi đã đưa người tới rồi, tôi phải rút sớm thôi, muộn chút nữa thì tôi chết đó!”
Tang Khôn đem thuộc hạ, vội vã tháo chạy.
“Tướng quân Tang Khôn, ngài đợi chút, có thể nói rõ hơn được