Cộp Diệp Quân Lâm lại đặt lên bàn.
Đám người nhìn ba huy chương trên bàn, đều trợn tròn mắt.
Hàng thật giá thật.
Đều là thật!
Đám người Phùng Tử Thạc luống cuống, không thể tin nổi mà nhìn Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm lại lấy tiếc mấy chục chiếc huy chương hạng nhất màu đen ra.
“Những cái này và hai lần vừa nói cũng tương tự nhau, không có gì đáng nói!”
Tất cả mọi người đều muốn thổ huyết!
Bảy, tám chục lần được chiến công hạng nhất mà không có gì đáng nói?
Đây là người nào chứ?
Anh rốt cuộc có lai lịch gì?
Tất cả đều nhìn về phía ba người Phùng Tử Thạc.
Ánh mắt của mọi người như đang nói.
Ba người đã nói anh ta là bảo vệ mà?
Sao lại lập được nhiều chiến công hạng nhất như vậy?
Vẻ cười của ba người đám Phùng Tử Thạc còn khó coi hơn so với khóc.
Bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Diệp Quân Lâm bình tĩnh lấy ra một chiếc huy chương quân sự màu tím.
“Hửm?”
Mọi người đều ngẩn ra.
Họ chưa từng thấy huy chương quân sự nào có màu này.
Đây là cấp bậc gì thế?
Chẳng lẽ còn cao