“Thủ trưởng?”
Thiệu Văn Ngọc và Trần Công Lượng không thể tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm.
Ngay lập tức họ đã hiểu tại sao Trần Đăng lại giao nhiệm vụ tổ chức hội nghị đầu tư cho Diệp Quân Lâm.
Thì ra vị này là người có chức vụ cao †rong quân đội!
Trước đó bọn họ còn cho là Diệp Quân Lâm chỉ là một cá nhân liên quan.
Không ngờ lại vậy.
Đàm Dịch Tranh vách súng ngắm ngay vào đám Thiệu Văn Ngọc, lạnh lùng nói: “Ai cho các người dũng khí đi phá trụ sở quân đội? Các người nghĩ cái gì vậy?”
“Mặc dù họng súng của chúng tôi không thể nhắm vào người dân, nhưng các người xứng sao? Tự võ ngực hỏi lương tâm của mình đi!”
“Hả? Còn muốn đả thương người à?”
“Mấy năm nay các người xem mạng người như cỏ rác, đúng là lũ quỷ hút máu, đám súc sinh này! Ông đây thật muốn cho các người biết tay!”
Đàm Dịch Tranh tức giận nói.
Diệp Quân Lâm lạnh lùng, đột nhiên giơ chân lên đánh vào bàn hội nghị hình bầu dục.
Răng rắc!
Bàn hội nghĩ vỡ nát ra, nhất là các bộ phận chung quanh sụp đổ, hóa thành bột.
“Tôi tôi tôi…”
Thiệu Văn Ngọc và đám người bị dọa sợ, miệng run lên, biến thành cà lăm.
“Thủ trưởng, chúng tôi… chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn… xin anh cho một cơ hội đi…”
Đám người Thiệu Văn Ngọc lập tức cầu xin tha thứ.
“Giải quyết việc chung!”
“Tra