“Mày là cái thá gì? Đây là địa bàn của nhà họ Trịnh, mau cút ra ngoài cho tao!
Trịnh Văn Thành phần nộ quát.
“Đúng, đây là nhà họ Trịnh, chưa tới lượt người ngoài như mày giương oail Mau cút đi!
Không thì đừng trách bọn tao đánh mày!”
Người nhà họ Trịnh cũng nổi giận.
Họ biến chột dạ thành phẫn nộ, muốn trút giận lên đâu Diệp Quân Lâm.
“Ha ha, hôm nay nếu không chiếm được lời giải thích thì không ai có thể đuổi tôi đi.”
Diệp Quân Lâm đã hạ quyết tâm phải đòi lại công bằng cho Lý Từ Nhiệm.
Không thì chuyện này sẽ không cân thương lượng nữa.
“Từ Nhiệm, cô có ý gì mà dẫn người ngoài tới nhà gây chuyện hả? Muốn Diệp Quân Lâm lật tung nhà họ Trịnh lên cô mới hài lòng đúng không?“ Đám Mai Tiêu Nhược bắt đầu nhằm vào Lý Từ Nhiệm, chuyên bắt nạt kẻ yếu.
“Tôi…” Lý Từ Nhiệm nhất thời nghẹn lời.
Nhưng Diệp Quân Lâm lại đứng trước mặt cô, nói với người nhà họ Trịnh: “Có gì thì nhằm vào tôi đây! Dám bắt nạt vợ tôi!”
“Trịnh Quốc Thắng, Ngô Thị Lan, nếu các người không cho tôi một lời giải thích thì hôm nay tôi sẽ không bao giò rời đi!“ Thái độ của Diệp Quân Lâm rất kiên quyết.
“Được lắm! Mày không đi đúng không?
Tao sẽ khiến mày hối hận!” Trương Văn Thống nổi giận, lập tức gọi điện thoại kêu người khác.
Chẳng mấy chốc, mấy chục người câm gật xông vào nhà, bao vây chung quanh Diệp Quân Lâm.
“Không đi đúng không? Hôm nay tao sẽ đánh gấy chân mày rôi ném mày ra ngoài!
Trương Văn Thống cười lạnh.
Anh ta đã tưởng tượng ra cảnh Diệp Quân Lâm bị hành hung tàn nhẫn.
Trịnh Quốc Thắng và Ngô Thị Lan hung ác nói: “Đánh tàn phế thằng này cho tao!
Cùng lắm thì nửa đời sau nhà họ Trịnh sẽ nuôi nó, coi nó như con chói”
Không ổn! Sắc mặt