“Thôi, họ đã rời đi rồi, không cần thiết dây dưa nữa.” Lý Từ Nhiệm lắc đầu, cô sợ chuyện này bị xé to thì sẽ không có lợi cho bất cứ ai.
“Họ hãy cầu nguyện đừng gặp anh, nếu không anh sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ “
Diệp Quân Lâm cả giận nói.
Anh không thể chịu nổi Lý Từ Nhiệm bị uất ức.
“Tổng giám đốc Nguyên, thì ra đội ngũ của công ty Hoa Phong đến Hoa Lư không phải là để tham quan công ty chúng ta.
Họ muốn đến quân khu Hoa Lư quay tiết mục game show.
Ban đầu họ muốn quay tiết mục này ở quân khu Hoa Hải, nhưng bị từ chối, không hiểu sao quân khu Hoa Lư lại đồng ý.”
Thư ký giải thích.
“Thì ra là thế” Lý Từ Nhiệm chẳng mấy quan tâm.
Nhưng Diệp Quân Lâm lại rất tức giận, hỏi: “Cô vừa nói gì? Chúng muốn quay game show ở quân khu Hoa Lư ư?”
“Vâng.” Thư ký đáp.
“Buồn cười! Ai cho chúng lá gan dám quay cảnh ở quân khu Hoa Lư?” Diệp Quân Lâm đen mặt.
Lý Từ Nhiệm và thư ký đều rất khó hiểu, sao lại tức giận đến mức này? Giọng điệu của anh cứ như thể anh chính là thủ trưởng của quân khu Hoa Lư.
“Không được, không thể mở đầu cho vụ này.
Sao họ có thể làm rối ở quân doanh? Tôi không đồng ý!” Diệp Quân Lâm cả giận nói.
“Anh kích động thế làm gì?” Lý Từ Nhiệm khó hiểu.
“Chẳng qua là không muốn cổ vũ cho lối sống lệch lạc này!” Diệp Quân Lâm tức giận rời đi.
Thư ký tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Nguyên, Anh Diệp sao vậy? Cứ như thể anh ấy là quan quân í”
“Chắc anh ấy chướng mắt tác phong kiểu này.” Lý Từ Nhiệm trả lời.
Sau khi rời đi, Diệp Quân Lâm trực tiếp đến quân khu Hoa Lư.
Để anh xem thử là kẻ nào cho phép công ty Hoa Phong quay game show ở quân khu Hoa Lư,