“Tôi nói cho các người biết, các người đừng làm loạn ở đây, cũng đừng trách tôi bất lịch sự nếu các người dám ở đây làm loạn!”
Võ Sâm dẫn đầu các nhân viên bảo vệ đi trước, nhìn chằm chằm vào đám người Trương Thiếu Huỳnh.
Lý Từ Nhiệm lạnh lùng nhìn Trương Thiếu Huỳnh, muốn xem bọn họ giở trò gì.
“Bịch!”
Nhưng điều họ không ngờ là mấy người Trương Thiếu Huỳnh lại quỳ xuống đất.
Hàng chục người trong đại sảnh đồng loạt quỳ xuông trước Lý Từ Nhiệm.
Đây là ông chủ lớn của Công ty giải trí Hoa Phong và mười tám nghệ sĩ hàng đâu đấy! Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy? Cảnh tượng bất ngò khiến mọi người mất không thể hiểu nổi.
Tại sao họ lại quỳ xuống? Mấy người Lý Từ Nhiệm cũng không hiểu gì sất.
Đây là chuyện gì vậy? Chẳng phải họ tới để trả thù sao? Lý Từ Nhiệm, thư ký nhỏ và Võ Sâm nhìn nhau.
Họ cùng lúc nghĩ vê một người, Diệp Quân Lâm.
Chuyện này thực sự liên quan đến anh? Lúc này, Trương Thiếu Huỳnh quỳ trên mặt đất, mạnh mẽ dập đầu: “Chủ tịch Đoàn, thật có lỗi với cô! Chúng tôi không nên giỏ trò trước mặt cô, huồng chỉ là uy hiếp thâu tóm công ty của cô!”
“Bùm bùm.
Trương Thiếu Huỳnh đập mạnh vào đầu đến mức chảy máu.
Đây là người mà Diệp Quân Lâm đặc biệt chỉ đích danh để xin lỗi, sao có thể đám lơ là dù chỉ là một chút? Không chỉ anh ta, tất cả những người nổi tiếng cũng xin lỗi.
Lúc này họ không nên làm ra vẻ.
Tử Xuyên cũng đặc biệt gửi lời xin lỗi đến Võ Sâm và xin lôi vì một loạt những