Diệp Quân Lâm nhìn Kiều Nguyên Thu và nói: “Anh vẫn may mắn đấy, nếu theo tính cách trước kia của tôi thì anh đã chết lâu rồi.”
Kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo.
Diệp Quân Lâm nói không sai.
Nếu trong quá khứ, khi anh vừa mới xuất trận, nếu Kiều Nguyên Thu dám nói những điều như thế này, hắn ta sẽ chết ngay lập tức.
Nói xong, Diệp Quân Lâm chuẩn bị rời đi.
“Ngăn hắn lại ngay lập tức! Đừng bao giờ để hắn đi!”
Kiều Nguyên Thu kêu lên.
Các người của đảng Thái Tử ngay lập tức ngăn chặn Diệp Quân Lâm.
“Đánh xong cậu chủ Kiều liên muốn rời đi, mày cho rằng chúng tao là vật trang trí sao? Trong mắt mày có coi đảng Thái Tử ra gì không?
Những người trong đảng Thái Tử hầu hết đều là những kẻ kiêu ngạo, nhưng họ gặp phải Diệp Quân Lâm, người còn kiêu ngạo hơn họ.
Làm sao họ có thể chịu được? Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Làm sao? Lẽ nào các người phải bắt tôi giết anh ta mới chịu được à?”
“Mày, mày, mày…mày quá kiêu ngạo!”
Những người trong đảng Thái Tử đã bị choáng váng.
Chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy! Đối mặt với đảng Thái Tử mà vẫn còn ngông cuông như vậy! Đây chính là đảng Thái Tử khiến cả miền nam run sọ đấy! “Mày là người đầu tiên dám kiêu ngạo như vậy khi đối mặt với đảng Thái Tử ở Hoa Hải.”
Bọn họ phẫn nộ.
“Vậy là các người cản lại tôi là muốn xem tôi kiêu ngạo đúng không?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Thằng nhóc, mày đang tìm cái chết!”
“Dám đánh cậu chủ Kiều!”
“Hôm nay, tao nhất định sẽ đánh gãy tay chân của mày, đánh gãy hết răng của mày, lột sạch tóc, nhổ hết móng tay, khoét xương bánh chè của mày.
Để mày quỳ trước mặt cậu chủ Kiều xin lỗi!”
Các người của đảng