Nhưng bởi vì muốn bảo tồn sức lực, Kiều Nguyên Thu không thể không ăn.
Đây chắc chăn là thời khắc đen tối nhất trong suốt đời này của hắn.
Cũng là thời khắc nhục nhã nhất.
Mặt mũi của Kiều Nguyên Thu hăn bị Diệp Quân Lâm giãm đạp trên đất đến không còn chút gì.
Trừ khi giết chết Diệp Quân Lâm nếu không thì đời này hẳn ta cũng đừng nghĩ đến việc có thể xoay chuyển lần nữa.
Brum…Brum…Brum…
Khi nghe thấy từng tiếng động cơ vang lên.
Đôi mắt đã rũ xuống của Kiều Nguyên Thu đột nhiên mở to, ánh mắt chợt phát sáng.
Đến rồi!
Người mà hẳn ta đợi cuối cùng cũng đến rồi.
Kiều Nguyên Thu mừng rỡ kêu lên, nếu không phải trong mồm còn đang bị nhét vải thì hắn ta thực sự muốn gào lên vài tiếng.
Mười mấy chiếc xe dừng ngay tại trước cửa đại viện quân khu.
Từ trên xe bước xuống hơn trăm người.
Trong đó đương nhiên có cả Thái Tử Cố Hạn Vũ và một vị thủ lĩnh khác là Hồ Minh Long.
Vừa thấy Thái Tử đích thân đến, Kiều Nguyên Thu biết chuyện này đã xong xuôi rồi.
Cho dù tiểu tử này có xuất thân từ Nam Hồng Môn cũng không sợ.
Bởi vì hắn ta biết Cố Hạn Vũ căn bản xứng đáng với Nam Hồng Môn.
Nhất là liên quan đến chuyện mặt mũi của Đảng Thái Tử.
Cố Hạn Vũ sẽ càng không nhượng bội! “Ha ha ha ha.
Trong lòng Kiều Nguyên Thu cười lón.
Theo như hắn ta nghĩ, Diệp Quân Lâm xong rồi.
Hoàn toàn toi rồi.
Hắn ta đã nghĩ ra cách để hành hạ Diệp Quân Lâm, Lý Từ Nhiệm và Trịnh Thiết