“Vậy có nghĩa là ngài đang chống đối lại tất cả những gia tộc quyền thế của Hoa Hải!”
Ánh mắt Cố Hạn Vũ sáng lên.
Đột nhiên, Diệp Quân Lâm tát vào mặt Cố Hạn Vũ một cái.
Anh hét lớn: “Vậy tao đây sẽ cố ý khiêu khích mấy gia tộc quyền thế của Hoa Hải xem sao!”
“Đối với mày đó chỉ là một con chó.
Nhưng đổi với bọn tao mà nói, đó là một sinh mạng còn sống! Đó là anh em bạn bè của bọn tao!!!
Diệp Quân Lâm đã thực sự tức giận.
Anh và chú chó quân đội kia đã sống với nhau một thời gian rất dài, anh thường xuyên chơi đùa cùng nó, cho nó ăn.
Cũng đã từng ra chiến trường, từng tham gia chiến đấu.
Sau khi xuất ngũ thì anh nuôi nó ở đây.
Nó đã bị Cố Hạn Vũ giết chết thì thôi, lại còn nói nó chỉ là một con chó mà thôi.
“Theo tao thấy, lũ cặn bã chúng mày phải trả giá cho sinh mạng của nó”
Diệp Quân Lâm gào lên.
Khí thế mạnh mẽ của anh áp đảo tất cả mọi người có mặt ở đây.
Bao gồm cả Cố Hạn Vũ.
Hắn như đang cảm thấy nhiệt độ quanh đây đang hạ xuống, khiến người ta không khỏi rùng mình vài cái.
“Còn nữa, con người này! Hắn đã đến Kim Lăng đã giết không ít người rồi nhỉ? Mặc dù bác sĩ của bệnh viện tư nhân là người nước ngoài nhưng cũng đều là bác sĩ mặc áo trắng như nhau! Người ta đã cứu mạng của mày, mày lại cầm dao chĩa về hướng người †a?
Đây là cũng chuyện nhỏ sao?”
“Mày độc ác muốn giết hết cả khu phố này, cũng là chuyện nhỏ?”
“Nếu như bọn tao không có năng lực, thì chẳng phải bây giò đã chết dưới đao của mày rồi hay sao?
Diệp Quân Lâm hỏi đồn, chèn ép Cố Hạn Vũ.
Sắc mặt những người khác lại càng khó coi, họ thậm chí còn không dám thỏ mạnh.
Trong mắt Cố Hạn Vũ bắn ra một tia sắc lạnh, hắn trâm giọng hỏi: “Cho nên mày sẽ không bỏ qua cho bọn tao? Lại càng không nể mặt những gia tộc quyên lực hàng đầu của Hoa Hải?
“Mày thấy tao sẽ bỏ qua sao? Tất cả quỳ xuống!!!” Diệp Quân Lâm