Ánh mắt ấy làm người khác không thể nào phớt lờ được.
Cố Hướng Không!
Gia chủ của gia tộc số một Hoa Hải.
Ông ta đã gần trăm tuổi.
Tại Hoa Hải, người người đều phải tôn kính gọi ông ta một tiếng: “Ông cụ Cổ”.
Chỉ một câu của ông ta thôi cũng có thể quyết định hướng đi và tương lai của cả Hoa Hải này.
Một lời nói của ông ta thôi cũng khiến cho các gia tộc lớn phải run rẩy.
Cố Hạn Vũ là đứa cháu nội mà ông ta yêu thương nhất, cũng là đứa cháu mà ông ta tự hào nhất.
Trong hai mươi năm nay, ông ta đã dốc toàn bộ sức lực của mình để rèn luyện cho Cố Hạn Vũ, mục đích là để hắn có thể tiếp quản gia tộc.
“Trở thành chủ nhân đời tiếp theo của nhà họ GốI Nhưng lúc Cố Hướng Không biết đứa cháu mà mình yêu thương nhất đã mất đi một cánh †ay, ông ta phát điên rồi!
“Bụp!”
Ông ta hung hăng đập mạnh cây gậy.
Chiếc gậy đầu rồng ngay lập tức gãy ra!
“AI”
Ông ta ngửa mặt lên trời gào thét.
Những người khác trong nhà họ Cố cũng hét lên một cách phẫn nộ.
‘Tại Hoa Hải, nhà họ Cố của bọn họ tồn tại giống như thần linh vậy.
Không ai dám không nể mặt bọn họ.
Bọn họ đi tới đâu, mọi người đều phải tôn sùng và cung phụng giống như tổ tiên đến đó.
Đừng nói đến việc bất kính với bọn họ, ngay cả nói chuyện cũng phải quỳ xuống.
Bời vì bọn họ là gia tộc mạnh nhất!
Họ có thực lực mạnh nhất, tất cả mọi