Là người cầm lái cho cả một gia tộc lớn, ông ta vẫn rất mưu mô và cơ chí.
Tại một nơi khác.
Thiên Vương phụ trách Nam Hồng Môn đã báo cáo với thủ lĩnh Phó Thương Long về việc này.
“Cái gì? Lại còn có chuyện này nữa sao? Vậy tiếp theo hẳn là Cố Hạ Dương sẽ tới Kim Lăng trả thù sao?”
Phó Thương Long kinh ngạc nói.
“Không sai, nhất định là đang trên đường tới!
Nói không chừng đã tới luôn rồi.”
Người phụ trách sốt ruột nói.
“Vậy không được, tôi phải đi ngăn lại!”
Cố Hạ Dương dân một đoàn người đã tiến vào Kim Lăng trong khi quỷ thần không hề hay biết.
Nhưng vừa tiến vào Kim Lăng, đã bị người cản lại.
Bọn họ đang chuẩn bị nổi giận thì lại nhận ra người tới là Phó Thương Long.
“Lão Phó, ông tới làm gì?”
Cố Hạ Dương lạnh lùng nói.
“Ông nhanh về đi, nếu cứ vậy nữa, mấy người sẽ gặp nguy đấy!”
Phó Thương Long khuyên.
“Ha ha, tôi biết ông có quan hệ với người kia, nhưng không thể nào! Lần này mặc kệ tên đó có bối cảnh sâu rộng cỡ nào, tôi đêu muốn động vào!”
Cố Hạ Dương dầu muối đều không ăn, căn bản không nghe vào.
“Ông không cần khuyên tôi, vô dụng! Nếu tôi đã bước ra khỏi Hoa Hải, đấy là đã có quyết định hết rồi.”
Thái độ của Cố Hạ Dương vô cùng kiên quyết.
Phó Thương Long căn bản không khuyên