Chỉ thấy các ông các bác bên cạnh mình đang đồng loạt quỳ xuống đất.
Ai nấy đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Mau mau quỳ xuống đi! Còn đứng đực ra đấy làm gì?”
Bọn họ bị bắt buộc phải quỳ xuống chung với mọi người, trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Chúng tôi là những kẻ có mắt mà như mù, đã lỡ xúc phạm đến tướng quân Tản Viên, xin ngài hãy trách phạt! Chỉ cần giữ lại được hương khói của gia đình là chúng tôi đã mãn nguyện rồi!”
Cố Hạ Dương dập đầu xuống đất, cầu xin.
Đắc tội với Chiến Thần Côn Luân.
Giữ được người hương khói đã là may mắn.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ có thể chịu được bất cứ loại trừng phạt nào.
Chỉ cần Diệp Quân Lâm có thể để lại một người trong gia đình, để giữ gìn hương hỏa là quá đủ rồi.
Diệp Quân Lâm nhìn về phía đám Đỗ Minh Hạ với vẻ bất đắc dĩ: “Tại mấy ông hết đấy! Tôi chỉ định gặp kẻ nào giết kẻ đó mà thôi, mấy ông vừa xuất hiện đã làm bại lộ thân phận của tôi rồi.”
“Xin lỗi chỉ huy, tất cả là lỗi của chúng tôi!”
Đám Đỗ Minh Hạ đồng loạt cúi đầu nhận sai, như những đứa trẻ làm sai vậy.
“Thế này đi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha! Từ nay trở đi các người đều phải nghe theo lệnh tôi! Hàng năm đều phải đúng hạn cung cấp quân phí, làm từ thiện, cống hiến vì sự phát triển của Hoa Hải!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Chúng tôi đồng ý!”
Thấy Diệp Quân Lâm đã tha cho mình, đám người kia vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng cũng vẫn giữ được mạng rồi.
Đám Đỗ Minh Hạ đồng loạt lắc đầu cười khổ.
Diệp Quân Lâm còn chưa chính thức đến Hoa Hải, đã thống nhất được toàn bộ đám hào môn Hoa Hải về