Thạch Văn Bỉnh đi vào trong phòng, ánh mắt quét qua Giang Nghĩa, u ám không vui.
Chính người đàn ông này, hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của anh ta, nếu không phải là Giang Nghĩa, bây giờ Tân Uẩn sợ rằng đã là người phụ nữ của Thạch Văn Bỉnh anh ta rồi.
Đáng hận!
Lại nhìn Tân Uẩn, ăn bận của ngày hôm nay thật sự như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, Thạch Văn Bỉnh nhìn mà trong lòng rung rinh.
Tân Uẩn từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra ý nghĩ bẩn thỉu, trong lòng không vui.
Đồng thời bởi vì có hơi sợ, tay không tự chủ mà nắm chặt cánh tay của Giang Nghĩa, phụ nữ, khi đối mặt với nguy hiểm thì sẽ không tự chủ mà tìm kiếm sự bảo vệ của đàn ông.
Giang Nghĩa không để ý, ngược lại có hơi cố tình đứng trước bàn, ngăn cản Thạch Văn Bỉnh tiếp tục đi tới.
Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng, nặn ra một nụ cười nói: “Bác sĩ Tân, lâu rồi không gặp, dạo này có khỏe không?”
Tân Uẩn lườm anh ta: “Có chuyện gì, nói thẳng.
”
“Bác sĩ Tân thật là nhanh mồm nhanh miệng.
” Thạch Văn Bỉnh đưa thư qua: “8 giờ tối nay, Quả Cương Trường Lang sẽ có một hội giao lưu y thuật do ba tôi tổ chức, hy vọng cô có thể tham gia, đây là thiệp mời.
”
Hội giao lưu y thuật do nhà họ Thạch tổ chức sao?
Tân Uẩn nhận lấy thiệp mời, mặt mày âm trầm hỏi: “Quan hệ của hai nhà chúng ta anh cũng biết, hội giao lưu mỗi năm, nhà họ Thạch các anh đều sẽ không mời nhà họ Tân chúng tôi, sao lần này lại thay đổi chủ ý rồi?”
Thạch Văn Bỉnh nói: “Nhà họ Thạch và nhà họ Tân tuy có mâu thuẫn, nhưng cùng là thế gia y học, theo lý nên đồng tâm hiệp lực cố hiến lực lượng cho sự nghiệp y học.
Vì thế, ba tôi mới bằng lòng hạ thấp thái độ, hy vọng có thể lấy hội giao lưu lần này làm nền móng, khôi phục quan hệ của hai nhà.
”
Tân Uẩn có hơi dao động.
Cô ta không phải là tin lời nói dối của Thạch Văn Bỉnh, mà là rất có hứng thú đối với hội giao lưu y thuật.
Từ sau khi Tân Tử Dân rớt khỏi