Lâm Mộng Vân đi tới khuyên: “Điền Kê anh đừng quậy, y thuật của Giang Nghĩa rất cao minh, anh quên bệnh của ba tôi do anh ấy chữa khỏi sao? Nếu anh ấy bảo anh ăn ít đồ bổ thì chắc chắn sẽ có lý do của anh ấy.
”
“Điền Kê, cậu nghe lời đi, đừng ngoan cố.
”
Điền Kê khinh thường nói: “Y thuật cậu ta có cao minh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rất rõ, tâm cậu ta rất dơ bẩn!”
Điền Kê vừa nói vừa cắn một miếng đồ bổ to nhai trong miệng.
Anh ta vừa nhai vừa nói: “Cô Lâm, có lẽ Giang Nghĩa thật sự rất có hiểu biết với y thuật, nhưng tâm cậu ta quá dơ bẩn, nói cách khác là không muốn bệnh tình của tôi tốt hơn, chỉ muốn tôi chết đi.
”
“Cô nói xem sao tôi có thể tin tưởng lời nói của loại người này?”
“Nếu tôi tin cậu ta thì không phải tôi sẽ thành kẻ ngốc sao?!”
Giang Nghĩa hơi bất đắc dĩ.
Nếu anh thật sự muốn Điền Kê chết thì sao phải dùng thủ đoạn thấp kém như vậy chứ?
Anh không cần làm gì, chỉ cần ở một bên nhìn là có thể làm cho Điền Kê chết.
Làm ơn mắc oán.
Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa có cảm giác này.
Dương Tuấn Thiên đã đi tới châm chọc nói: “Mộng Vân, cô đừng nói giúp Giang Nghĩa cả ngày nữa, ai không biết còn tưởng hai người có quan hệ gì.
”
Lâm Mộng Vân sửng sốt.
Cô tức giận nói: “Dương Tuấn Thiên, anh nói vậy là có ý gì?”
“Ha ha, không có ý gì, chỉ khuyên cô giữ mình trong sạch, phụ nữ phải có sự rụt rè!”
“Dương Tuấn Thiên!!!”
Vì trước đây Lâm Mộng Vân đã tiếp xúc với Giang Nghĩa, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn nói giúp Giang Nghĩa, nên trong lòng Dương Tuấn Thiên rất khó chịu.
Suy nghĩ của ang ta rất đơn giản, thông qua phép khích tướng này để làm Lâm Mộng Vân tỉnh ngộ.
Nhưng biến khéo thành vụng.
Lâm Mộng Vân chẳng những không ‘ tỉnh ngộ ’, ngược lại ấn tượng với Dương Tuấn Thiên càng kém hơn.
Không phải cô không biết Dương Tuấn Thiên thích mình, theo đuổi mình, lý do lâu rồi cô vẫn không đồng ý, thật ra là vì cô không thể có chút hảo cảm